Tang Trọng nói: “Sư huynh, huynh ở bên ngoài trông coi, đệ vào xem.”
Bên trong đền Quan Âm này tất nhiên có chút cổ quái, hai người đều đi vào, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, bên ngoài ngay cả người trợ giúp cũng không có. Mặc dù có hai đệ tử ngoại môn, Tang Trọng và Nhϊếp Tiểu Loan cũng không trông cậy vào bọn họ.
Nhϊếp Tiểu Loan gật gật đầu, nói: “Đệ cẩn thận, đánh không lại thì gọi huynh, đừng xấu hổ.”
Tang Trọng trừng hắn ta một cái, ẩn nấp thân hình, lặng lẽ không tiếng động lướt xa hơn mười trượng, đứng ở trước cửa đền Quan Âm, thấy trên cửa có một bộ câu đối: Hỏi Quan Âm vì sao ngồi lộn ngược, bởi vì chúng sinh không chịu quay đầu lại.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, khắp nơi đều là mạng nhện, màn che bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có, trên hương án tích đầy bụi, tượng Quan Âm che đậy ở phía sau màn che rủ xuống, chỉ lộ ra bảo tọa hoa sen và ống tay áo.
Tang Trọng nhìn xung quanh, cũng không phát hiện dấu vết của nữ tử kia, liền hiện ra thân hình, dùng vỏ kiếm vén màn che lên.
Dung mạo Quan Âm đập vào mắt, hắn không khỏi giật mình, lông mày như lá liễu, mắt như làn nước thu, mũi quỳnh môi đỏ, rõ ràng là hình dáng của A Tú.
Bỗng nhiên Quan Âm trừng mắt nhìn, mặt mày toả sáng, môi đỏ khẽ mở, gọi một tiếng: “Tang đạo trưởng!”
Một tiếng này, Tang Trọng nghe rất rõ ràng, giọng nói thanh thúy ngọt ngào cũng giống như A Tú.
Hắn kinh ngạc nhìn Quan Âm, Quan Âm nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt bắn ra một loại thần thái nhϊếp hồn đoạt phách.
Tang Trọng dường như có chút mê say, lẩm bẩm nói: “Thật sự là nàng?”
“Ngoại trừ nô, còn có ai?” A Tú mỉm cười đứng dậy, đi xuống đài sen, giang hai tay ra ôm hắn.
Tang Trọng ẩn tình chăm chú nhìn, không nhúc nhích, cho đến khi đầu ngón tay của nàng sắp chạm đến y phục của hắn, mới ra tay nhanh như chớp, dán một lá bùa định thân ở ngực của nàng.
A Tú không cử động được, mở to hai mắt nói: “Đạo trưởng, ngươi làm cái gì vậy?”
Tang Trọng cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh thường, đâu còn có nửa phần nhu tình, nói: “Chút tài mọn cũng dám khoe khoang trước mặt bần đạo, ngươi đến tột cùng là yêu quái phương nào?”
A Tú cười rộ lên, thanh âm trở nên vừa mềm mại vừa quyến rũ, nói: “Thật không hổ là truyền nhân của Lục Hợp Thiên Cục, không chỉ không trúng mê hồn thuật của ta, còn có thể gài bẫy ta. Không bằng ngươi thử tính xem, ta là yêu quái phương nào đi?”
Mê hồn thuật cũng là một loại ma thuật, lợi dụng nhớ nhung trong lòng mục tiêu, âm thanh người thi thuật bề ngoài sẽ trở nên giống như người mục tiêu muốn nhìn thấy nhất, mà người thi thuật thật ra cũng không biết mình ở trong mắt mục tiêu là hình dạng gì. Bởi vậy, A Tú giả này chưa chắc đã biết A Tú thật, cũng chưa chắc là Chung Vãn Tình.
Nàng ta hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, trên người sẽ không mang theo đồ vật có thể suy đoán lai lịch.
Tang Trọng nói: “Ngươi không nói cũng được, hình đường của trưởng lão tự nhiên có biện pháp cho ngươi mở miệng.”
Hắn lấy một cái hồ lô ngọc xanh ra, muốn thu A Tú giả vào, A Tú giả cười nói: “Tang đạo trưởng, ngươi cho rằng ngươi còn có thể trở về à?”
Nói đến chữ ngươi thứ nhất, Long Nữ và Thiện Tài đồng tử hai bên đài sen cũng sống lại, đồng thời lấy binh khí ra, một đôi Nga Mi Thứ¹, một thanh loan đao.
[1] Nga Mi Thứ: là một loại vũ khí võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Chúng là một cặp thanh kim loại có đầu nhọn dùng để đâm; chúng thường được gắn trên một chiếc nhẫn có thể tháo rời đeo ở ngón giữa, cho phép chúng quay và được chế tác công phu. Những vũ khí này có nguồn gốc từ núi Nga Mi. (Nguồn: Wikipedia)
Bọn họ ra tay cực nhanh, Tang Trọng lại giống như biết bọn họ sẽ ra tay, trốn càng nhanh hơn. Hắn giống như một bóng ma, thân hình chợt lóe vòng tới phía sau Long Nữ, giữ chặt nàng ta, đoạt lấy Nga Mi Thứ trong tay nàng ta, ném về phía Thiện Tài đồng tử.
Thiện Tài đồng tử vung đao đánh bay một thanh Nga Mi Thứ, kiếm của Tang Trọng đã theo thanh Nga Mi Thứ thứ hai đâm tới.
Kiếm pháp của hắn không cao siêu tinh diệu như Nhϊếp Tiểu Loan, hắn vốn không phải là kỳ tài kiếm đạo, nhưng hắn xuất kiếm rất nhanh, rất chuẩn, tất cả biến hóa của đối thủ dường như đều nằm trong dự liệu của hắn, bởi vậy trên đời người có thể tránh thoát một kiếm này cũng không nhiều.
Thiện Tài đồng tử ngã trên mặt đất, ánh mắt lồi ra, mở rất lớn, hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Long Nữ và A Tú giả nhìn Tang Trọng, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Mặt Tang Trọng không chút thay đổi, dùng một cái khăn gấm trắng như tuyết lau sạch kiếm, tay buông lỏng, khăn dính máu phủ lên mặt Thiện Tài đồng tử. Hắn nhìn về phía A Tú giả, có lúc khuôn mặt không chút thay đổi là biểu tình đáng sợ nhất, trong lòng A Tú giả giật mình.
Tang Trọng nở nụ cười, nói: “Ngươi không phải Chung Vãn Tình.”
A Tú giả nói: “Ta chính là Chung Vãn Tình.”
Tang Trọng nói: “Nàng ấy sẽ không sợ hãi như ngươi.”
A Tú giả nói: “Sao ngươi biết? Ngươi rất hiểu nàng ấy?”
Tang Trọng nói: “Không biết, nhưng vẫn biết.”
A Tú giả mím môi, lộ ra một nụ cười quái dị, nói: “Chỉ tiếc người khác không biết.”
Tang Trọng muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, liền đi ra ngoài hỗ trợ, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, kim quang ở câu đối trên cửa bay vυ't lên, lại hình thành trận pháp phức tạp.
Tang Trọng bất ngờ, giống như một con chuồn chuồn bị mạng nhện dính chặt, giãy thoát không được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếng đánh nhau đi xa, kim quang ảm đạm đến khi không còn, xung quanh một vùng bóng tối yên tĩnh.
Lòng bàn tay Tang Trọng tạo ra một ngọn lửa, phát hiện mình đã không còn ở trong đền Quan Âm, xung quanh vách đá bóng loáng như gương, vây thành một hành lang rộng hơn bảy thước, cao hơn một trượng, trước sau đều thông tới bóng tối.
Tang Trọng tỉ mỉ quan sát vách đá, ngay cả một khe hở cũng không có, vận lực đánh một chưởng tới, không nhúc nhích. Nhất thời không còn lựa chọn nào khác, đành phải kéo chân đi về phía trước.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một mặt vách đá, hành lang biến thành hai bên trái phải, vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Tang Trọng lựa chọn rẽ trái, lại đi hơn một canh giờ, hành lang lại phân nhánh, biến thành ba đường.
Tang Trọng suy nghĩ một chút, lấy một cây bút ra, chấm chu sa, viết một chữ trên vách đá, vẫn lựa chọn rẽ trái.
Cứ như vậy quanh co khúc khuỷu, không biết đi bao lâu, hắn chỉ nhớ rẽ trái mười một lần, nghĩ thầm đây chắc là một mê cung, A Tú giả và đồng bọn gϊếŧ hắn không được, nên muốn nhốt hắn ở chỗ này. Mà hắn mất tích, người khác sẽ cho rằng do Chung Vãn Tình gây nên, đây mới thật sự là giá họa.
Hắn cố gắng dùng Lục Hợp Thiên Cục suy tính đường ra, lại bị một cỗ lực lượng ngăn cản, chỉ có thể tới tới lui lui tìm kiếm đường ra.
Hành lang thật dài không thay đổi, đi lâu, khó tránh khỏi có cảm giác buồn bực nặng nề, còn có chút nóng. Cho dù Tang Trọng có tính nhẫn nại, cả người cũng toát mồ hôi.
Hắn thở dài, hoài nghi mình xung khắc hai nữ tử Chung Vãn Tình và A Tú này, nếu không sao luôn bởi vì các nàng mà xui xẻo chứ.
Đi tới ngã rẽ thứ mười hai, ký hiệu trên vách đá bất ngờ hiện lên trước mắt, đã có hai chữ, Tang Trọng giật mình.
Một chữ Thất màu đỏ thẫm là do hắn viết, một chữ Tam màu trắng khác không phải do hắn viết, khi hắn viết Thất, trên vách đá vẫn trống không.
Nói cách khác, có người sau khi hắn đi qua nơi đây, viết chữ Tam màu trắng này.
Nhưng Tang Trọng đi lâu như vậy, không hề phát hiện trong mê cung này còn có người khác, là đúng lúc tách ra à?
Có lẽ không phải, tiếng lòng hắn căng thẳng, lần này lựa chọn rẽ phải, vừa đi, vừa lấy kính Bát Quái ra, dùng ống tay áo che lại, chiếu về phía sau. Một bóng ma cũng không có, Tang Trọng thở phào nhẹ nhõm, nếu như người này vẫn âm thầm đi theo mình, bản thân lại không biết, thật là kinh khủng cỡ nào, mồ hôi trên người vừa bị dọa cũng rét lạnh.
Ai, một tiếng thở dài như khói nhẹ bay vào trong tai Tang Trọng, hắn sợ hãi biến sắc, ánh mắt sắc bén bắn về phía trước.
Một nữ tử áo trắng cầm đèn lụa màu đỏ thẫm, chẳng biết đã đứng ở xa xa từ lúc nào. Thân ảnh thướt tha của nàng ấy bị ánh đèn màu đỏ bao phủ, mơ hồ, tựa như ma quỷ, không thấy rõ mặt mũi.
Tang Trọng chậm rãi tiến lên, nàng ấy không nhúc nhích, dường như đang đợi hắn.
Dung nhan diễm lệ càng ngày càng rõ ràng, Tang Trọng đứng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng ấy, hỏi: “Ngươi… là Chung cô nương?”
Chung Vãn Tình cười nói: “Sao ngươi lại khẳng định ta là thật?”
Tang Trọng nói: “Trực giác.”
Hắn rất muốn hỏi nàng ấy A Tú thế nào, nhưng các nàng cũng không biết hắn biết các nàng là đồng bọn, vừa hỏi sẽ lộ tẩy. Nếu A Tú biết hắn vẫn luôn giả bộ hồ đồ, sẽ nghĩ như thế nào đây?
Tang Trọng do dự một lát, nhịn không hỏi.
Chung Vãn Tình nhướng mày, nói: “Nghe nói truyền nhân Lục Hợp Thiên Cục có trực giác vô cùng nhạy bén, sao còn bị nhốt trong mê cung này mà không ra được?”
Tang Trọng nói: “Ở đây dường như có pháp bảo quấy nhiễu Lục Hợp Thiên Cục, bần đạo không thể suy tính.”
Chung Vãn Tình cười ha hả, nói: “Ta thấy rõ ràng là tu vi của ngươi không đủ, tu vi ta cao hơn ngươi, không bằng ngươi truyền lại Lục Hợp Thiên Cục cho ta, để ta tính đi ra ngoài như thế nào.”
Tang Trọng trầm ngâm một lát, nói: “Cũng là một biện pháp, vậy ngươi quỳ xuống trước, hành lễ bái sư, bần đạo sẽ truyền cho ngươi.”
Chung Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, ánh mắt coi thường lộ ra từ khóe mắt hẹp dài, nói: “Ngươi nghĩ hay lắm!”
Tang Trọng cười lạnh trong lòng: Ngươi nghĩ cũng rất hay, miệng nói: “Chung cô nương, sao ngươi cũng ở đây?”
Chung Vãn Tình nói: “Có người giả mạo ta làm kẻ phạm tội, đương nhiên ta muốn đến xem tên ngông cuồng lớn mật này là ai? Ta biết ngươi và Nhϊếp đạo trưởng đang điều tra án này, mấy ngày nay vẫn đi theo các ngươi, vậy mà các ngươi cũng không biết.”
Tang Trọng không quá tin tưởng, Chung Vãn Tình trừng mắt nhìn, nói: “Chiều hôm qua, ngươi đánh cờ với Nhϊếp đạo trưởng, thắng được ba quân, đúng không?”
Tang Trọng thay đổi sắc mặt, chăm chú nhìn nàng ấy, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: “Cô nương thật sự có bản lĩnh, ba người trong miếu Quan Âm kia, ngươi có nhìn ra bọn họ là ai không?”