Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 13: Cười khéo đẹp làm sao lòng như biển cả

A Tú cầm ô ngồi xổm xuống, gọi vài tiếng, lại đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, thấy hắn một chút phản ứng không có, cười như một tên ăn mày nhỏ nhặt được túi tiền.

Nàng lấy một chiếc thuyền cỏ nho nhỏ từ trong tay áo ra, thổi một hơi, liền trở nên giống như thuyền thật vậy. Đỡ Tang Trọng lên thuyền, bay lên trời, bay bốn năm mươi dặm, rơi vào trong thâm sơn u cốc.

Nơi này ít ai lui tới, cảnh sắc tuyệt mỹ, hoa cỏ rực rỡ bên dòng suối róc rách, giữa rừng hoa có ba gian tinh xá¹. A Tú vào một gian trong đó, đặt Tang Trọng lên giường.

[1] tinh xá: là nơi vắng vẻ, thanh tịnh dành cho các chư tăng tu hành, nhập định.

Hắn chảy không ít máu, may mà vẫn chưa thương tổn đến chỗ yếu hại. Ánh mắt A Tú sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt anh tuấn của hắn, vừa đau lòng vừa hưng phấn, không bị thương nặng một chút, sao hắn có thể mặc cho nàng sắp xếp chứ?

Lúc trước ở trong gian phòng tắm, muốn xem thân thể của hắn mà không được, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện. Cứng rắn với đàn ông, thường có thể được như ý nguyện, lời này của Chung Vãn Tình đúng thật là có vài phần đạo lý.

Xoa xoa tay, A Tú cởi dải lụa bên hông hắn, lột từng tầng từng tầng quần áo bị ướt của hắn, lộ ra l*иg ngực trắng nõn rắn chắc. Lòng bàn tay đặt ở phía trên, nhẹ nhàng vuốt ve, làn da bóng loáng nhẵn nhụi giống như tơ lụa thượng hạng, bao bọc lấy da thịt cứng rắn như đá, hoàn toàn không giống với sự mềm mại của nữ tử.

Vết thương nhỏ giọt chảy máu, mùi máu tươi xông vào mũi, đầu ngón tay A Tú chấm một chút, đưa vào trong miệng nếm thử, mới đi nấu nước vắt khăn, bôi thuốc lên vết thương cho hắn.

Một trận đau đớn thấu tim truyền đến, Tang Trọng bừng tỉnh, thấy mình để trần thân trên, một nữ tử áo đỏ ngồi ở bên cạnh, cầm một cái bình nhỏ trong tay, rắc bột trắng lên miệng vết thương, một phen cầm chặt tay của nàng.

Nữ tử a một tiếng, xoay mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy một đôi đồng tử như nước mùa thu, khuôn mặt khéo léo tinh xảo, sáng bóng như ngọc, nhoẻn miệng cười một tiếng, môi đỏ rực rỡ, răng trắng bên trong, giống như xuân hoa nở rộ.

“Đạo trưởng ngươi tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”

Thanh âm của nàng cũng đẹp như người nàng vậy, nhìn thấy mỹ nhân như vậy, cho dù là thái giám, cũng sẽ tươi cười đón chào.

Nhưng Tang Trọng lại nhíu mày, nhìn chằm chằm bình bạch ngọc nhỏ trong tay nàng, nói: “Đây là thuốc gì?”

Nữ tử ôn nhu nói: “Nô là A Tú, là Hoa Hải Đường Tinh trong núi, hôm nay ra ngoài hái thuốc, thấy đạo trưởng bị thương, bất tỉnh trên mặt đất, liền mang ngươi trở về. Bình Tuyết Lô Tán này là thuốc tốt để sinh cơ cầm máu, nếu đạo trưởng không tin, tự mình thử một lần là được.”

Nàng hơi bĩu môi, dường như có chút ủy khuất.

Vết thương đã ngừng chảy máu, bột thuốc kia tản mát ra một mùi lạnh rất đặc biệt, Tang Trọng tinh thông dược lý, vừa ngửi đã biết là thuốc tốt khó có được, buông tay ra, vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, nói: “Thì ra là thế, đa tạ cô nương cứu giúp. Bần đạo Tang Trọng, là đệ tử của phái Thanh Đô.”

A Tú trừng mắt nhìn, nói: “Phái Thanh Đô, nô đã nghe nói qua, hình như ở khu vực Vân Quý, cách đây rất xa.”

Tang Trọng ừ một tiếng, nói: “Bần đạo gặp phải kẻ thù ở chợ Núi, trúng độc của hắn, lại bị hắn đâm bị thương, hiện giờ pháp lực mất hết, nếu hắn tìm tới cửa, chỉ sợ liên lụy cô nương, bần đạo vẫn nên đi thôi.” Nói xong liền muốn đứng dậy.

A Tú vội vàng đè vai hắn lại, nói: “Ngươi như vậy, có thể đi đâu? Ngươi yên tâm, nô có một pháp bảo, bảo đảm kè thù không tìm thấy ngươi.”

Nàng chỉ chỉ lư hương hoa văn nước biển Thanh Hoa trên bàn, khói xanh lượn lờ từ bên trong bốc lên, cả gian tinh xá đều tràn ngập mùi thơm. Lư hương rất tinh xảo, nhưng cũng không phải pháp bảo gì, mà mùi thơm này, chợt ngửi rất giống Thụy Não, ngửi kỹ lại có chút khác nhau.

Tang Trọng kinh ngạc nói: “Là Kim Khuyết Hương?”

A Tú cười nói: “Thật không hổ là đệ tử danh môn đại phái, kiến thức rộng rãi, rất nhiều chưởng môn của các môn phái nhỏ đều không nhận ra mùi của Kim Khuyết Hương.”

Kim Khuyết Hương có thể che đậy hết thảy thần thức, chỉ cần dính vào một chút, bất luận đi tới nơi nào, cho dù là đệ nhất cao thủ Tu Tiên giới cũng không tìm được hắn, có thể nói là lựa chọn tốt nhất để tránh thù tránh địch.

Loại vật này đương nhiên cực kỳ hiếm thấy, bằng không những yêu ma quỷ quái gϊếŧ người không chớp mắt kia cũng có thể lấy được, nhơn nhơn ngoài vòng luật lệ, thế giới này chẳng phải rối loạn rồi à? Bởi vậy chớ nói chưởng môn môn phái nhỏ, mà rất nhiều trưởng lão của danh môn đại phái cũng chưa chắc nhận ra.

Tang Trọng dù sao cũng là Tang Trọng, người thừa kế duy nhất của Lục Hợp Thiên Cục, bảo bối thấy qua cũng nhiều hơn.

Nhưng Hoa Hải Đường Tinh tên A Tú này tu vi nông cạn, sao lại có thứ hiếm lạ như vậy?

Trước khi Tang Trọng tỉnh lại, nàng chắc là không biết hắn bị kẻ thù đuổi gϊếŧ mới đúng, nàng đốt Kim Khuyết Hương, chẳng lẽ chính nàng cũng có kẻ thù muốn trốn?

A Tú nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, trong nụ cười hàm chứa một tia chua xót, nói: “Tang đạo trưởng, thực không giấu diếm, nô cũng có kẻ thù, hắn ta tuyệt đối không dễ đối phó hơn kẻ thù của ngươi. Kim Khuyết Hương này là một vị bằng hữu tốt tặng cho nô, nàng ấy là một nữ tử rất có bản lĩnh.”

Tang Trọng gật đầu một cái, nói: “Nữ tử xinh đẹp như cô nương, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút phiền toái. Nếu cần bần đạo hỗ trợ, cứ việc nói.”

Thì ra hắn cũng sẽ khen nữ hài tử, lòng A Tú tràn đầy hưởng thụ, sóng mắt lưu động, cười tủm tỉm nói: “Nam tử tuấn tú như đạo trưởng, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút phiền toái. Có lẽ người đuổi gϊếŧ ngươi chính là một nữ tử vì yêu mà sinh hận?”

Nếu Chung Vãn Tình nghe thấy lời này, không thể không mắng một câu đánh rắm. Đáng tiếc nàng ấy không nghe thấy, A Tú cười càng vui vẻ.

Tang Trọng ngoài miệng nói cô nương nói đùa, trong lòng lại nghiêm túc suy nghĩ loại khả năng này.

Cũng không phải hắn tự luyến, mà là nữ tu ái mộ hắn quả thực không ít. Hắn trời sinh tính tản mạn, ánh mắt lại cao, chướng mắt, liền lười đáp lại, nhận được thư tình nhưng phần lớn chưa từng mở ra xem, đã ném ở trong góc.

Trong đó có một bức do tông chủ Hợp Hoan Tông Tiêu Phượng Cơ gửi, Tiêu Phượng Cơ tự xưng là đệ nhất mỹ nhân Tu Tiên giới, thần dân dưới váy vô số, một trăm năm trước đến phái Thanh Đô chúc thọ Liễu Huyền Phạm, thấy Tang Trọng bên cạnh Liễu Huyền Phạm, trong lòng nhộn nhạo, lúc gần đi để lại phong thư tình này cho hắn.

Trở về đợi một hồi, không có hồi âm, Tiêu Phượng Cơ cũng không để ở trong lòng, cùng tình mới tình cũ của mình thân thiết.

Trước đó không lâu, Tang Trọng lấy thư tình chồng chất trong góc ra dẫn lò luyện đan, coi như là vật dùng đúng chỗ, không biết bị người nào lắm miệng nói cho Tiêu Phượng Cơ, phong thư tình kia của nàng ta giống như một xử nữ đáng thương, ở lãnh cung một trăm năm, còn nguyên không động bị Tang Trọng đốt.

Tiêu Phượng Cơ giận dữ, tuyên bố muốn róc thịt Tang Trọng.

Lúc đầu Tang Trọng cũng không để ý, Tiêu Phượng Cơ tuy phóng đãng, cũng không hồ đồ. Vì một chút tư tình, mà kết thù với phái Thanh Đô, nàng ta đương nhiên biết rất không có lời.

Bây giờ nghĩ lại, nàng ta có tiền có cách, là nàng ta mua người gϊếŧ hắn cũng chưa biết chừng. Dù sao nữ nhân tức giận, thì rất điên cuồng.

A Tú băng bó cho hắn xong, nói: “Tang đạo trưởng, ngươi trúng độc có sao không?”

Tang Trọng lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của nàng, trong lòng mềm nhũn, nói: “Không sao, bần đạo biết giải như thế nào.”

A Tú cười nói: “Vậy thì tốt quá, ngươi cần thuốc gì, nô giúp ngươi đi tìm.” Sợ hắn cự tuyệt, cúi đầu, ngón tay xoắn dây váy, nhỏ giọng nói: “Nô là một nữ tử yếu đuối, lẻ loi ở đây, luôn lo lắng đề phòng, nếu có đạo trưởng đi cùng, thì tốt hơn nhiều.” Nói xong da mặt phiếm hồng, thật giống như hoa hải đường ngày xuân.

Nam nhân đều có sở thích làm hộ hoa sứ giả², Tang Trọng cũng không ngoại lệ, hắn nghĩ nàng có ân cứu mạng hắn, cứ như vậy đi, thật sự từ chối nàng không được, ở lại nhìn xem có chỗ nào giúp được nàng cũng tốt, rồi chắp tay nói: “Cô nương thịnh tình như thế, bần đạo từ chối thì bất kính, đã quấy rầy cô nương rồi.”

[2] hộ hoa sứ giả: người chuyên trông coi các loài hoa trong chốn nhân gian, ý nói thích bảo vệ cái đẹp, cái yếu.

A Tú vui vẻ nhìn hắn một cái, mặt càng đỏ hơn.

Tang Trọng thấy nàng như vậy, bỗng nhiên không được tự nhiên, cúi đầu mặc y phục tử tế, lấy một cái túi gấm ra, nói: “Cô nương có lòng cứu giúp, bần đạo đã vô cùng cảm kích, không dám để cô nương tốn kém nữa. Những linh thạch này, mong cô nương đừng từ chối.”

A Tú chần chừ một lát, nói: “Vậy nô sẽ không khách khí.” Nhận lấy linh thạch.

Tang Trọng hơi thở phào nhẹ nhõm, từ trước đến nay hắn không thích thiếu nợ người khác. A Tú đứng lên, duyên dáng đi ra ngoài, bưng một chén canh sâm nóng hổi đến, nhìn hắn uống xong, cầm giấy ghi chép dược liệu hắn muốn dùng.

Tang Trọng nói: “Những thứ khác ở chợ Núi chắc sẽ không khó mua, chỉ có một vị Quy Yến Tử rất hiếm thấy, mua không được thì thôi, bần đạo sẽ nghĩ biện pháp.”

A Tú gật đầu, nói: “Sáng sớm ngày mai, nô sẽ đi mua.”

Tang Trọng nói: “Cô nương vất vả rồi.”

A Tú cười rất ngọt ngào, nói: “Không vất vả, đạo trưởng nghỉ ngơi sớm một chút, nô cáo từ.” Đóng cửa đi ra, nhìn bóng người trên màn cửa sổ, đắc ý nghĩ: Tang Trọng à Tang Trọng, uổng công ngươi là truyền nhân của Lục Hợp Thiên Cục, nằm mơ cũng không nghĩ tới đây là một cái bẫy.

Đêm nay, Tang Trọng không nằm mơ, bởi vì hắn mất ngủ.