Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 38: Cuộc thi hát

Sau khi Ôn Nghiên xuống sân khấu, tiếng la hét trong hội trường vẫn vang dậy không ngớt.

Kỷ Đinh đã không chờ nổi tới lúc công bố thứ hạng, như một con chim nhỏ chạy ra hậu trường tìm anh.

Điền Giai Tuệ cũng muốn theo cô nhưng bị Phương Trạch Vũ kéo lại: “Em không được đi.”

“Tại sao?!”

Vẻ mặt anh lãnh đạm: “Giữa chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ.”

Điền Giai Tuệ giãy giụa: “Này Đinh Đinh, chờ tớ với, đưa tớ theo với!”

Hồn Kỷ Đinh đã bị câu đi mất, hoàn toàn phớt lờ lời cầu cứu của bạn thân.

Cô băng qua dòng người mặc đồng phục ban tổ chức, cuối cùng tìm thấy Ôn Nghiên ở một góc.

Người ấy vẫn chưa tẩy trang, đôi mắt khói và phấn bắt sáng khiến đường nét càng rõ rệt, cánh môi xưa nay luôn có màu hồng nhạt giờ có cảm giác mọng nước, vô cùng quyến rũ.

Anh đang thoải mái đứng dựa tường, tay phải cầm ly nước bằng giấy, vừa xem điện thoại vừa lơ đãng uống nước.

Hậu trường rất ồn, Kỷ Đinh cảm thấy túi cô đang rung lên mới nhận ra chuông điện thoại đang reo.

Thoạt nhìn…

Ha, hóa ra là đang gọi điện cho cô.

Ban nãy khi anh lên sân khấu, trong lòng Kỷ Đinh bất bình đã nhắn tin cho anh: [Anh đáng ghét quá, biểu diễn trong cuộc thi hát của trường mà cũng không gọi em huhuhu!!!]

Có lẽ giờ anh mới đọc được.

Kỷ Đinh thoáng rung động, mím môi cười rồi bấm tắt.

Cô lén quan sát Ôn Nghiên – chỉ thấy người ấy thoáng cau mày, cúi nhìn xuống nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như bình thường, không chút xao động.

Cô hít sâu một hơi, đang định tiến tới đó thì bị kéo tay lại: “Bạn ơi…”

Cô quay lại, thấy một nam sinh cao to cầm một chuỗi vòng tay màu tím: “Xin hỏi cái này là của bạn à?”

“A, đúng rồi!” Kỷ Đinh cảm kích: “Cám ơn bạn!”

“Không cần khách sáo.” Nam sinh cười rồi sực nhớ ra gì đó, “Bạn tên Kỷ Đinh đúng không?”

Kỷ Đinh không ngờ tên mình lại nổi như vậy nên đáp lời với vẻ ngạc nhiên: “Đúng thế.”

“Tôi là Lý Hạo, trưởng câu lạc bộ văn nghệ trường, trước đây hội sinh viên tuyển người mới, bạn đã điền nguyện vọng thứ hai vào chỗ bọn tôi, nên tôi có chút ấn tượng.”

Ha, hóa ra là do tự cô đa tình.

Kỷ Đinh nhanh chóng cười để khỏa lấp sự ngượng ngập: “Thế à, chào đàn anh ạ!”

Lý Hạo lấy điện thoại ra: “Có tiện add wechat không?”

Quen thêm một người thì có thêm một con đường mới, cũng đâu có gì không tốt.

Cô sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên là được ạ.”

Quét mã xong Lý Hạo nói: “Bên kia anh còn phải lo sắp xếp, nói chuyện sau nhé.”

Kỷ Đinh gật đầu.

Xung quanh rất đông, cô lại nhìn về phía Ôn Nghiên thì phát hiện cạnh anh có thêm một nữ sinh xinh đẹp, đang cười tít mắt nói chuyện với anh.

Hừ, mới một chút mà anh đã quyến rũ con mèo nhỏ khác rồi!

Kỷ Đinh hậm hực nghĩ, đứng từ xa thầm quan sát anh xuyên qua dòng người đang tấp nập qua lại.

“Đàn anh Ôn Nghiên, ban nãy anh hát hay quá!” Nữ sinh mắt toàn sao lấp lánh, “Cực kỳ làm em rung động!”

Mục đích của cô nàng rõ mồn một, Ôn Nghiên cười nhẹ: “Cảm ơn.”

Anh không có ý chủ động nói chuyện, nữ sinh kia cũng không tức giận mà cười ngọt ngào, tự giới thiệu: “Em là thí sinh top 10 năm nay, ban nãy đã hát “Mang chủng” ở vòng cuối, đàn anh có ấn tượng không ạ?”

Ôn Nghiên nhìn cô ta, ánh mắt lộ ra nét hoang mang: “Xin lỗi, tôi không nhớ.”

“Chính là người hát cùng đàn anh Ngô Nam đó, bọn em cuối cùng còn hát quãng tám…”

Cô ta khua khoắng múa may diễn ta, người ấy vẫn lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Nữ sinh kia: “…”

Mẹ nó, khó cưa thế.

Đến lúc thể hiện thực lực rồi!

Cô ta bỗng “á” một tiếng, như thể bị trượt chân, tiếp đó cơ thể đổ ập về phía Ôn Nghiên.

Nói thì chậm chứ rất nhanh, trong tích tắc chạm đến áo người ấy, cô ta cảm thấy mình bị một sức mạnh kéo lại, không bị ngã nữa.

Ôn Nghiên nắm một bên cổ tay cô ta, nhấc cả người lên.

Đợi cô ta đứng vững rồi, anh lập tức buông tay, bình tĩnh nói: “Cẩn thận.”

Nữ sinh kia cực kỳ ngượng ngập, định nói gì mà lại không biết nói gì, đang lúc cô ta ấp a ấp úng thì bên cạnh bỗng có một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh A Nghiên, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi!”

Nhìn thấy Kỷ Đinh, khí thế lạnh lẽo của Ôn Nghiên lập tức tan chảy, ánh mắt dịu lại: “Sao không nghe điện thoại của anh?”

“Ồn quá ạ.” Kỷ Đinh mím môi, ngón tay co chặt lại, vẻ như đang kiềm chế và chịu đựng.

Ôn Nghiên chú ý thấy vẻ khác lạ của cô nên hỏi: “Sao thế?”

“Ban nãy… chạy tới nhanh quá, hình như bị trẹo chân rồi…” Hàng mi như cánh bướm của Kỷ Đinh chớp chớp, đôi mày thanh tú nhướng lên, mũi nhăn lại, ánh mắt đầy vẻ tủi thân.

Sắc mặt Ôn Nghiên sa sầm, đang định nói thì nắm bắt thấy tia gian xảo trong mắt cô, rồi hiểu ra.

Anh tỏ ra bất lực, thở dài: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

“Em muốn thấy anh thật nhanh mà!” Giọng Kỷ Đinh vừa dịu dàng vừa nũng nịu, có một vẻ làm nũng rõ rệt, “Em không đi nổi, muốn anh cõng em về ký túc.”

“…”

Nữ sinh trong một thời gian ngắn tiêu hóa sự thực là đàn anh hình như có bạn gái rồi, rồi dần dần há miệng trợn mắt…

Nên Ôn Nghiên thích phong cách yêu tinh này à?

Trình độ này cô ta không đạt tới sao?!

Nữ sinh mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, lặng lẽ bỏ đi.

Kỷ Đinh lén nhìn theo bóng cô ta, vẻ nũng nịu lập tức biến mất.

Mọi thứ đều bị Ôn Nghiên nhìn thấy, anh như cười như không: “Còn cần anh cõng không?”

“Không cần ạ.” Kỷ Đinh quay lại vẻ ngoan ngoãn.

Cô vừa quan sát người ta biểu diễn nãy giờ, thực sự không chịu nổi – kiểu này đừng mơ lấy lòng Ôn Nghiên được, ngay cả Kỷ Sâm còn vững như bàn thạch nữa là.

Ngứa người, nên mới thị phạm cho biết.

Ôn Nghiên cong khóe môi, nói: “Cùng đi thôi.”

Ai ngờ Kỷ Đinh ngẩng cao đầu, trở nên lạnh lùng: “Em không đi, em vẫn còn giận.”

“Giận gì?” Anh khựng lại, cảm thấy hơi buồn cười.

“Anh hát mà không gọi em.”

Lần này trong đôi mắt to của cô bé là vẻ ấm ức thật sự.

Ôn Nghiên ngẩn người, giải thích: “Em nói dạo này bận mà? Anh không nghĩ đây là chuyện gì đặc biệt quan trọng nên mới không nói.”

Anh quan sát vẻ mặt cô, lát sau hỏi: “Em để bụng à?”

Kỷ Đinh không nói, trên mặt lộ vẻ hờn giận.

Ôn Nghiên thoáng cười mà không ai nhận ra.

Anh cũng không rõ mình thế nào mà lúc đối diện với cô luôn rất nhẫn nại, dịu dàng an ủi: “Đường Đường, lần này là anh không đúng, lần sau sẽ gọi em, còn chừa ghế VIP cho em nữa, được không?”

“Nhưng anh A Nghiên này, em cảm thấy anh không hề muốn chia sẻ cuộc sống của anh với em.” Kỷ Đinh buồn rầu.

Ôn Nghiên sững người.

Anh mím môi, có phần luống cuống – đối với anh, thật sự chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, anh không suy nghĩ nhiều.

“Hồi nghỉ đông lớp 11, anh có biết hôm anh đi, tại sao em lại nổi giận với anh không?” Giọng cô bé như sắp khóc.

“Vì anh không nói tiếng nào cả. Em xem anh như người thân, để ý anh, muốn ở cạnh anh lâu hơn. Đối với em đó là việc rất quan trọng, anh lại hoàn toàn không để tâm…”

Hơi thở Ôn Nghiên như rối loạn.

Anh không biết phải giải thích thế nào – lúc đó đối với anh, cô là người lúc nào anh cũng có thể gạt ra, đương nhiên là không xem trọng. Nếu là bây giờ, anh sẽ không như vậy.

Xung quanh mọi người rõ ràng đã chú ý động tĩnh bên này, vô tình cố ý đưa mắt nhìn sang, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn.

Anh kéo tay Kỷ Đinh, hạ giọng: “Tìm chỗ khác nói chuyện?”

Kỷ Đinh lặng thinh, mặc cho người ấy cầm tay cô kéo ra ngoài.

Cuối cùng đến một chỗ vắng vẻ, Ôn Nghiên buông cô ra, hít một hơi: “Đường Đường, anh thực sự không nghĩ nhiều như thế.”

Kỷ Đinh cúi đầu, dần ổn định cảm xúc – cô hơi gấp gáp quá rồi.

Cô ngước lên, cố nở nụ cười: “Không sao…”

“Anh chỉ là quen chuyện gì cũng làm một mình thôi.” Ôn Nghiên chợt nói, trong đôi mắt có vẻ trầm tĩnh, “Không phải không muốn chia sẻ với em.”

Hàng mi Kỷ Đinh run run.

“Nghe em nói em xem anh là người thân thiết của em, thực ra anh thấy rất vui.”

Ngón tay cô co lại, ngẩng lên: “Vậy, sau này em muốn tham dự vào cuộc sống của anh nhiều hơn, được không?”

Đáy mắt Ôn Nghiên nở một nụ cười dịu dàng, nghiêm túc gật đầu: “Được, anh đồng ý.”

“Không được lừa em.”

“Ừ, không lừa.”

Ánh trăng dịu dàng, kéo dài bóng hai người dưới đất.

Trên gương mặt Kỷ Đinh lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ nhỏ: “Bây giờ mình về được rồi.”

Ôn Nghiên xoa đầu cô, cười khẽ: “Đi nào.”

Còn bên kia, tình hình của Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ thì không lạc quan tí nào.

Khó lắm mới chờ cuộc thi kết thúc, Phương Trạch Vũ kéo cô ra ngoài:” “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Nhưng Kỷ Đinh chưa quay lại!” Điền Giai Tuệ vẫn cố giãy giụa.

Phương Trạch Vũ phì cười: “Em ấy và A Nghiên ở cạnh nhau, không về đâu.”

Giọng anh có vẻ kỳ quặc.

“Khoan…” Điền Giai Tuệ ngờ nghệch, rồi nghi ngờ hỏi, “Lẽ nào hai người họ có gì đó?”

“Em mới nhận ra à?” Phương Trạch Vũ gõ đầu cô.

Điền Giai Tuệ tỏ ra khó tin – cô vẫn không dám tin, cảm thấy Kỷ Đinh thuần túy chỉ là sùng bái Ôn Nghiên, không liên quan đến tình cảm nam nữ.

Cô rụt đầu, hỏi: “Ý anh là, hai người họ giống hai chúng ta à?”

“Giống?” Phương Trạch Vũ nheo mắt, cười không chút cảm xúc, “Đương nhiên không phải, người ta hướng về chuyện hẹn hò, hai ta thì theo hướng tuyệt giao. Dù sao anh cũng nằm trong số người bị em block mà.”

Anh móc điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi, bên trên hiển thị Điền Giai Tuệ n lần từ chối nghe máy.

Điền Giai Tuệ chột dạ thè lười: “Em thế là vì… không biết phải làm sao mà.”

Nhìn sắc mặt sa sầm của anh, cô nhỏ giọng bổ sung: “Anh đừng giận, em đã không định thích anh nữa rồi, sẽ không khiến anh thấy phiền phức đâu.”

Phương Trạch Vũ: “…”

Mẹ nó.

Hơn tháng nay, cảm xúc ấm ức tủi thân cuối cùng đã bùng nổ…

“Không phải chứ, em tỏ tình với anh sau đó chuồn mất đã là thần kỳ rồi, bây giờ anh muốn nói thẳng thắn công khai với em, em lại nói chuyện này với anh? Em có bị thần kinh không?”

Điền Giai Tuệ rụt cổ: “Em thấy có bệnh gì đâu, thích anh hay không là chuyện của em…”

“Em còn nói nữa???” Phương Trạch Vũ nổi điên, “Em thật… hoàn toàn là…”

Bộ dạng anh tức giận đến mức muốn nhồi máu cơ tim làm Điền Giai Tuệ bất giác tò mò: “Là gì cơ?”

Phương Trạch Vũ thở hồng hộc, nghiến răng: “Lưu! Manh!”

Điền Giai Tuệ không nói nổi lời biện bạch, chỉ thấy người đàn ông kia bỗng dưng tiến lên một bước, nắm lấy cằm cô mà hôn mạnh.

“Ôi!”

Đồng tử mắt cô kinh ngạc tới mức sắp co nhỏ lại mất rồi.

Phương Trạch Vũ khóa chặt vai cô, giọng mạnh mẽ: “Đừng nhúc nhích.”

Điền Giai Tuệ nhíu mày – đau quá! Tên này dám cắn cô!

Cô muốn giãy ra nhưng không chống lại được sức mạnh của anh, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm. Lát sau Phươg Trạch Vũ mới buông cô ra, hài lòng nói: “Được rồi, em có thể không cần thích tôi nữa, chúng ta giang hồ tái kiến!”

Điền Giai Tuệ: “???”

Cô chạy lại, theo bước chân anh: “Anh bị bệnh hả?”

“Đúng.” Người đàn ông thỏa mãn xong tỏ ra rất vui vẻ, uể oải nhìn cô, “Cũng giống em, thích trêu chọc người khác xong không chịu trách nhiệm.