Dưỡng Vợ Từ Bé

Chương 21

Phương được mẹ đẩy xe lăn lên ô tô theo sau là bố Kiên đang lúi húi xách đồ. Nay cô về quê để ăn giỗ mặc dù đã xin phép không về nhưng vì mới bị tai nạn xong các bác dưới nhà thì lo quá nên đặt luôn một xe bảy chỗ để cô ngồi cho thoải mái.

- Bác Sang lo cho con lắm đấy.

- Bác thương con mà mẹ.

Phương cười tủm tỉm, về quê rồi cho người nào đó buồn đến thối ruột ra cho bõ ghét.

- Nào! Nào xuất phát thôi_ Tiếng bác tài hô lên báo hiệu cho gia đình nhà Phương biết mà ổn định chỗ ngồi.

Bánh xe bon bom rời khỏi phố xá đông đúc, chen chúc ra khỏi cố đô trở về với làng xóm. Phương trầm tư ngắm cảnh vật thay đổi liên tục rồi nhớ lại khuôn mặt phúc hậu của bác Sang, điệu cười dí dỏm của bác Vũ còn cả cô gái đẹp nức tiếng trong vùng vợ bác Sang - bác Quyên. Bác Vũ không lấy vợ nhưng nhận nuôi hai đứa một trai một gái ( Anh Hiếu với Chị Nga). À con bác Sang tên Tiến nữa xíu nữa thì quên.

Cả đoạn đường mất hơn hai tiếng đồng hồ, cô hơi mơ màng mà được bố bế xuống xe lăn. Mẹ cô thì khỏi bàn say đến mức không biết trời đất trăng sao.

- Cháu rượu của bác!!!

Bác Sang hồ hởi chạy ra tóm lấy xe lăn mà đẩy một mạch, vừa đẩy vừa khoe: cháu gái tôi về rồi này! Nó xinh chưa? Vợ ơi, cái Phương về rồi này.

Cô chóng mặt quá quơ quơ tay ra hiệu bác bình tĩnh cháu còn chưa kịp chào bác nữa cơ mà. Bác Quyên cũng chạy ra.

- Ái chà, cháu bác xinh lắm cơ có mệt không? Ăn cái gì cho đỡ đói nhé?

- Anh Tiến đâu vậy ạ? Lâu lắm rồi cháu không thấy anh.

- Thằng danh dở đấy nó đang học.

- Em Phương!!

Tiến hét lên, c.u cậu mới có lớp mười một lên thích có chị gái lắm ai ngờ lại là con trưởng trong họ lên chỉ biết ao ước. Nay có một cô em họ hơn mình một tuổi nên coi như có một chị gái mà chiều.

- Halo anh, học hành nhiều vậy.

- Để con đẩy em vào, nào nào thích ăn gì anh mua cho. Nhớ hồi nhỏ em thích kẹo sữa lắm nên anh mua sẵn hai ba gói.

- Anh tâm lý vậy thế có bạn gái chưa?

- Anh á?? Anh chưa có, đang tuổi ăn tuổi chơi cần gì yêu đương.

- Em có một đàn em khóa dưới à gọi đúng là bạn cùng tuổi, nó xinh....

Tiến buông tay giả vờ đầu hàng: Anh không yêu đương đâu.

Phương phì cười lôi điện thoại ra mở ảnh cho anh họ xem.

- Đó xinh vậy cơ mà, thua anh có một tuổi bọ.

- Xinh vậy! Tên gì? Cho anh xin facebook đi.

- Anh không yêu đương đâu.

Phương giơ một tay lên bắt chước theo Tiến mà nói. Anh họ liền đỏ mặt mà quơ quơ tay chối cãi.

- Đẩy em vào nhà đi ngoài này nắng lắm.

- Tuân lệnh, tuân lệnh.

Tiến nhanh chóng đẩy Phương vào nhà, vì biết cô phải ngồi xe lăn lên bác Sang đã làm luôn một cái ván gỗ để làm đường cho cô lên dễ hơn. Tuy đầu nhà thấp cô vẫn nhảy lò cò được nhưng bác gái vẫn giục bác trai phải làm cho cháu nó chứ chân nó bất tiện.

- Cháu thích ăn ngó sen không? Bác bảo bác trai mò cho mà ăn.

- Cháu có, bác nấu cho cháu ăn với.

- Được. Cháu phải nếm xem tay nghề của bác có bị giảm không nữa chứ.

Mẹ Lan thì đang đứng bên ao sen đòi chồng chụp cho mấy bức ảnh để làm kỷ niệm. Bác Sang nhiệt tình kéo cả cái thuyền ra cho bà Lan ngồi chụp ảnh.

Không khí náo nhiệt vô cùng khiến Phương quên mất một người nào đó ở Hà Nội.

Tại Hà Nội...

- Mẹ! Cả nhà em Phương đâu rồi vậy? Con sang gọi mãi mà không được.

- Thằng quỷ con này mẹ đã nói là nhà bác Kiên về quê bốn hôm cơ mà.

- Sao Phương không nói cho con biết?

Mẹ Hà bĩu môi lướt nhìn thằng con trai mà thấy chán hẳn. Tại ngu quá lên con gái nhà người ta mới kệ xác mày đấy con ạ.

Thấy mẹ mình ném cho mình một ánh nhìn khinh bỉ mà không nói rõ chuyện gì khiến Nguyên tức tối. Lòng bỗng không yên hình như có đứa muốn cuỗm Phương đi.

Phía Phương...

- Chú Sang!!!

- Quang đấy hả?

- Cháu nghe là em Phương về.

- Biến ngay! Tính mon men đến cháu cưng của tao hả?

- Không!!! Cháu sang chơi với em tiện nhờ em tư vấn trường đại học.

- Thằng kia mày tưởng tao không biết là mày đỗ đại học rồi à.

- Thì cháu cần tư vấn thêm thôi.

Nói đoạn, Quang chạy một mạch vào trong nhà nhìn thấy người con gái mình trộm thương mà sướиɠ rơn lên.

- Phương.

Cô nghe thấy tiếng gọi theo phản xạ liền quay đầu. Nhìn thấy Quang cô xám xịt mặt lại không nói thành lời. Mắ, bao năm rồi mà vẫn thấy ghét thế nhở!