Kiếm Thần Truyền Thuyết

Chương 3

Chương 3
“Hàn băng tan a”

Thì thào thanh âm hắc ám từ trong sâu truyền ra, một thân lụa trắng, ma nữ Thủy Diễm đứng ở phía trên điện phủ,đôi mắt trống rỗng, kính cẩn quỳ rạp trên đất tiến hành đại lễ. Hàn băng đã tan, nàng có thể cảm giác được, thời gian chờ đợi dài như thế cuối cùng nàng đã có thể chờ đến giờ khắc này.

“Song vui vẻ vẫn là bất đắc dĩ đâu?” Chờ đợi lâu lắm, lâu lắm rồi cơ hồ nàng muốn quên mất tâm tình chờ đợi của chính mình.

“Hàn băng tan rồi. Chủ Quân…….. người cũng là nên thức tỉnh đi” Đôi môi đỏ bừng lầm bầm ngữ khí. Đúng vậy, nên thức tỉnh, ước chừng Thần ngủ say cũng đã hai trăm năm rồi nên thức tỉnh lại.

Nhưng là ai đã giải khai phong ấn này đây? Là “Nàng” hay là tự bản thân “Hắn”? Mà chính nàng, chính nàng đã ích kỷ làm cho Chủ Quân phải ngủ say trong hàn băng suốt hai trăm năm nay, thậm chí còn………….

“Tha thứ cho ta được không? Thủy Diễm làm tất cả cũng là vì Chủ Quân mà thôi, ít nhất, Thủy Diễm không hy vọng nhìn Chủ Quân như thế nữa……….” Cái kia một màn của hai trăm năm trước nàng không nghĩ sẽ nhìn lại, cho nên mới xảy ra việc này. Nhưng đối với Chủ Quân mà nói thì đây là sự phản bội.

“Phản bội” hai chữ như được khắc lên, một khi khắc lên rồi mãi mãi sẽ không thoát khỏi tội danh. Mà theo nguyên tắc Chủ Quân của nàng vĩnh viễn không tha thứ cho người đã phản bội mình.

Chậm rãi đứng lên, Thủy Diễm hướng đôi mắt vô hồn về phía giường đá, một tia nhợt nhạt ý cười xẹt qua khóe miệng đẹp mê người “Người đâu, mau phân phó mọi người, chuẩn bị tất cả nghênh đón Chủ Quân trở về”

Nếu đã là phản bội mà lại lại mang đến tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho Chủ Quân thì nàng nguyện làm một kẻ phản bội (PN: ôi ôi Diễm tỷ si tình quá, mà ko biết có được đáp lại ko đây. Haiz)

Cung Thiên Lê.

Đây là cung điện của thần, không có con người hay cái chủng thiên ma kia….. Hoang vu cùng tan thương, tất cả đều bình thản, bình thản đến lộng lẫy.

Thân là thần có đẳng cấp trong ngũ thần, Cao Ấp tà tà ngồi trên ghế, cảm giác trong không khí lưu đãng không giống với ngày xưa nữa.

Bỗng dưng, cầu thủy tinh đặt trước mặt thoáng hiện lên một mảnh bạch quang, một thân ảnh với khuôn mặt xinh đẹp, mắt đen tóc đen, cơ thể bị bao phủ bởi một màn hắc ám. Khóe môi tựa cười như không cười, lộ ra vài tia nghiền nghẫm.

“Phong Minh?” Cao Ấp nhíu mày có chút giật mình hỏi, đều là ngũ thần nhưng Phong Minh trước giờ không hề chủ động liên lạc với các vị thần khác.

“Cao Ấp gần đây khỏe không?” ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn trên trán, Phong Minh cười hỏi (PN: chu choa ơi mới có c3 mà đã thấy có đến 3 soái ca đều là thần xuất hiện rồi *_*)

“Hoàn hảo” Cao Ấp mấp máy môi

“Có chuyện gì không? Sao hôm nay lại rảnh mà đến đây thăm ta?” Theo như cá tính của Phong Minh nếu đã chủ động đến tìm ắt hẳn là có chuyện rồi.

“Tìm ngươi, là do nhớ ngươi. Chúng ta cơ hồ đã rất lâu rồi chưa gặp mặt nhau” tiếng cười nghiền nghẫm nghe thật làm cho tai không thoải mái.

“Là một trăm năm mươi năm” Cao Ấp nhớ lại thời gian nói (PN: ui trời toàn tính năm theo hàng trăm gặp người thường ko biết đã đầu thai mấy kiếp rồi >”