[Tinh Tế] Nhóc Trùng Đực Này Luôn Rất Tùy Hứng

Chương 8

Noah lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, con ngươi xanh nhạt dập dờn trông vừa thân thiết lại mê người.

"Cảm ơn, đúng là may mà có anh!"

Hắn đưa quân thư đến tận ngoài cửa, mắt thấy đối phương bước lên phi hành khí, còn quay đầu lại lưu luyến vẫy tay với mình.

Noah nở nụ cười, cũng vẫy tay với anh ta. Mãi đến khi bóng dáng của phi hành khí biến mất khỏi tầm nhìn mới xoay người trở về nhà.

Ngay khi hắn đóng cửa lại, chỗ sâu trong nhà kho lại vang lên một tiếng bịch. Lần này tiếng động càng nặng nề hơn, còn loáng thoáng có tiếng xiềng xích leng keng va chạm vào nhau.

Quân thư vội vàng rời đi cũng không biết dưới đống đồ chơi cho vật nuôi nhìn như lộn xộn kia còn giấu một tấm sàn trượt.

Mở sàn ra, bên dưới là một đường hầm tối đen. Xuyên qua đường hầm quanh co khúc khuỷu, phía cuối đen thui lạnh lẽo có một cánh cửa kim loại bị khóa chặt.

Âm thanh đó được phát ra từ trong cánh cửa kia.

Tiếng mở khóa lần lượt vang lên, Noah đẩy cửa ra, bên trong cũng tối thui, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Bên tai vang lên tiếng gió vụt qua, trong bóng đêm, móng bóng người đầy nguy hiểm tiến về phía hắn, thoáng chốc đã đến trước mặt Noah. Chỉ riêng tiếng gió lúc hoạt động thôi đã gần như có thể làm xước làn da non mềm của hắn.

Đòn tấn công gần ngay trước mặt nhưng Noah lại chẳng thèm nhấc mí mắt lên, mà chỉ khẽ nhúc nhích đầu ngón tay một cái.

Một tiếng trầm đυ.c vang lên, bóng người lao về phía hắn ngã bịch xuống đất.

Vừa mở đèn lên, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng khắp căn tầng hầm tối tăm, song cũng phác họa ra bóng người cao to đang quỳ dưới đất.

Y dường như đang hứng chịu một cơn đau cùng cực, rũ đầu xuống, tóc đen mướt mồ hôi, mỗi một tiếng hô hấp đều cực kỳ nặng nhọc giống như tiếng hít thở của dã thú.

Cổ tay và mắt cá chân đều đeo xích sắt kéo theo một đoạn ngắn. Đoạn sau của sợi xích không cánh mà bay, giống như bị dùng sức mạnh giật phăng ra.

Vòng ức chế cài sau cổ nhanh chóng lập lòe ánh sáng đỏ, chứng tỏ người đeo có tính công kích rất mạnh.

Vòng ức chế tự động tiêm PH-319 vào sau gáy, không ngừng tiêu hao sức lực của y. Hơn nữa, còn phóng ra dòng điện. Sức mạnh của cả hai thứ đó cũng đủ hạ gục bất cứ một quân thư mạnh mẽ nào.

Nhưng thư trùng trước mắt lại không có ngã xuống, chỉ quỳ một gối xuống, năm ngón tay bấu chặt sàn nhà khiến mặt đất xuất hiện vài cái khe, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống rơi vào cái khẽ rồi biến mất không thấy.

Noah vươn tay, ngón tay trắng ngần xuyên vào làn tóc đen của thư trùng chậm rãi vuốt về phía trước như đang vuốt ve một con thú cưng yêu thích.

"Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi hả? Bên ngoài rất nguy hiểm, phải giữ im lặng mới được."

Noah khẽ nghiêng đầu, cau mày lại trông có vẻ hơi buồn rầu, mái tóc xoăn vàng oánh ánh dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời.

Sợi tóc đen quấn quanh đầu ngón tay, hắn siết chặt bàn tay, dùng sức kéo về phía sau khiến cho thư trùng chậm rãi ngẩng đầu lên. Sau đó, hắn khom lưng đến gần y, con ngươi trong vắt nhìn thẳng vào đối phương.