Trong giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng rưỡi, Chương Tự Du vừa lấy hộp cơm trưa của mẹ từ cổng nhà máy, vội vã chạy đến khu ký túc xá của công xưởng, tháng Tư là lúc hoa tường vi phủ đầy tường vây, hành lang tầng hai nằm trong tầm mắt, hóa ra những phòng ở này là dành cho kỹ sư Liên Xô, sau khi họ sơ tán cách đây vài năm, những phòng ở này đã được phân phát cho sinh viên đại học được phân công đến đây.
Dì Diệp đứng ở cửa hỏi cười nói: "Tiểu Du, tan tầm sao?"
"Dạ không, dì à sao dì lại đứng ở cửa ký túc xá?"
Sắc mặt dì Diệp lập tức trở nên bối rối, mím môi gật đầu, "Đâu, đâu con bé này", đột nhiên thấp giọng hỏi: "Dì nghe nói đối tượng của Thẩm Ái Lập đã chạy đến Cảng Thành phải không?"
Chương Tự Du làm ở khoa tuyên truyền trong công xưởng nên biết việc này sâu cạn thế nào, trên mặt có vẻ cười như không cười nói:
“Dì Diệp, đây là ai nói?"
Mí mắt dì Diệp giật giật, bà cũng cảm thấy lời mình nói không ổn nên sửa lời: “Dì nói sai, thôi con khuyên nhủ nó, đem cơm ăn cho no đi!”
Chương Tự Du vỗ vai dì Diệp "Dì, người dì nói đó là bạn cùng lớp của tụi con. Mọi người không chú ý đến chuyện của hắn ta hơn nữa con đã không thấy hắn ta từ năm ngoái rồi."
"Aiz, tốt, được rồi tụi nha đầu các ngươi chính là nhiều tâm sự, mau đi đi, về phòng kí túc ăn đi."
Nhìn thấy người đi lên lầu, dì Diệp không khỏi lẩm bẩm: "Tiểu Du này mới hơn hai mươi tuổi đầu, thế nhưng phong thái của cán bộ đó thật đáng sợ."
Tòa nhà rất mát mẻ, bên ngoài cách nhiệt, cả tòa có năm tầng lầu, mỗi tầng có sáu hộ gia đình sinh sống, Thẩm Ái Lập sống ở phòng đầu tiên ở phía đông của tầng ba. có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Cô ở chung với Vương Nguyên Lị, lúc đó cô đến hơi muộn nên phòng ngủ phía tây đã được chọn.
Chương Tự Du thỉnh thoảng hay đến chỗ cô để nghỉ trưa. Thẩm Ái Lập sau khi bàn bạc với bạn cùng phòng, cũng đưa một chìa khóa cho cô.
Cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ vào, cô gái trong phòng khách đang thử một đôi giày da nhỏ màu cà phê, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy là Chương Tự Du liền cười nói. :
"Tự Du, sao cậu lại đến đây?"
Nhìn thấy hộp cơm trưa trong tay Chương Tự Du, ánh mắt Vương Nguyên Lị khẽ chớp:"Cậu mang cơm cho Ái Lập sao? Cô ấy vẫn đang ngủ trong phòng, chị có đưa cho cô ấy một cái bánh kếp trứng, vậy chắc cô ấy đã no rồi."
Chương Tự Du cười nói: “Mình đem thức ăn của mình cho Ái Lập, nên chắc đói rồi đi, mau đến nhà ăn, nếu đi muộn lát nữa sẽ không còn cơm!”
Nói xong lập tức đẩy cửa phòng ngủ phía đông, sau đó trở tay đóng cửa lại, chặn đi tầm mắt bên ngoài.
Cố Như đang nằm trên giường nghe thấy động tĩnh thì mí mắt giật nhẹ, ngược sáng cô nhìn thấy một cô gái cao gầy mặc váy hoa, đôi mắt sáng ngời bước vào.
Cô mơ hồ nhớ rằng trong sách có nói đến nguyên chủ có một người bạn rất thân trong nhà máy tên là Chương Tự Du. Sau khi nguyên chủ qua đời, Chương Tự Du đã đến thăm mẹ của nguyên chủ nhiều lần và cô mơ hồ hô lên:
"Tự Du".
“Ừm, có thể ngồi dậy sao? Ăn chút sủi cảo!"
Cố Như ngồi dậy, khàn giọng nói: “Còn tốt, may mắn tớ không còn choáng váng nữa, chỉ là chủ nhiệm Trần không yên tâm, nên để tớ trở về ngủ một hồi."
Cơn đói thiêu đốt trong bụng khiến cô khó chịu, cố sức để nói. Chương Tự Du đem sủi cảo đặt ở một bên trên bàn sách, nhìn đến hộp cơm hoàn chỉnh thêm một phần bánh trứng, hỏi: “Bánh này, như thế nào không ăn?"
“Vừa rồi muốn ngủ, nên vẫn chưa ăn."
Sau khi Cố Như tỉnh lại từ bệnh viện vào buổi sáng, đầu óc cô luôn hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ được miêu tả về Vương Nguyên Lị trong sách gốc , nên cô không dám ăn chiếc bánh này.
Sáng nay cô tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong bệnh viện, sơn vôi trên tường lốm đốm, blouse trắng của bác sĩ còn có mụn vá, nữ bác sĩ hoà ái nói cô bị phù thũng và hạ đường huyết, phải chú ý đến dinh dưỡng. Khi nhìn thấy tên trong hồ sơ bệnh án, Thẩm Ái Lập, tiểu cô hoa sen trắng mất sớm trong "Thập niên 60 Hảo Sinh Hoạt", cô biết mình liền xuyên thư.