Đó lại là một ngày thời tiết đẹp. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tầng cành rậm rạp, tạo nên những vệt sáng lốm đốm.
Làn gió mát trong rừng mang lại dưỡng khí trong lành, xoa dịu những sinh vật đang cảm thấy nóng bức ,khô khan.
Giống như một con gấu túi, Thư Cẩm Thiên ôm một thân cây cao chót vót to đến mức ba người có thể vòng tay ôm lấy , chân giẫm lên cành cây nhô ra khỏi thân cây, bò lên trên với tốc độ như một con rùa.
Những giọt mồ hôi lớn chảy ra từ da anh, rơi xuống. Thư Cẩm Thiên nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, hai má đỏ bừng.
“Cuối cùng tôi cũng đã leo lên được. Trời nóng quá, tôi sắp chết rồi.”
Thư Cẩm Thiên ngồi trên cành cây gần trên ngọn đại thụ một tay chống đỡ cành cây gần đó để giữ thăng bằng. Nhìn tổ chim to bằng cái nôi em bé, nở nụ cười rộng đến mức lộ cả răng cửa.
Có ba quả trứng chim to bằng quả bưởi nằm ở giữa tổ chim. Anh đã cay đắng leo lên cái cây cao không thể tưởng tượng nổi chỉ vì cái tổ chim này. Thấy đúng như mong đợi có trứng, anh cảm thấy sự vất vả của mình là xứng đáng.
Chết tiệt, cuối cùng anh cũng có thể thay đổi hương vị rồi. Ngày nào cũng phải luân phiên nướng thịt hoặc trái cây, lưỡi anh sắp trở nên vô vị. Bữa ăn có một quả trứng tình cờ thỏa mãn cơn thèm của anh.
Thư Hàn Ngọc lười biếng quấn lấy phần dưới gốc cây, thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Cẩm Thiên.
Hôm nay hắn đưa anh ra ngoài hít thở không khí trong lành. Khi đi ngang qua nơi này, Thư Cẩm Thiên đột nhiên muốn trèo lên cây. Thấy hành vi của anh hai ngày nay không tệ, hắn đã rộng lượng cho phép.Anh không nên ngày ngày bị nhốt trong hang cả ngày, nên để anh thoải mái .
Đối với Thư Hàn Ngọc mà nói, trèo cây là việc cực kỳ dễ dàng, đối với hắn việc đó cũng tự nhiên như đi trên mặt đất vậy.
Vì đã cho Thư Cẩm Thiên chơi đùa nên Thư Hàn Ngọc cũng không có ý định giúp đỡ anh , mặc dù tốc độ trèo cây của anh khiến hắn phải chứng kiến không chịu nổi.
Thư Cẩm Thiên nhặt lên một quả trứng chim. Nó khyả nặng,Bây giờ anh có phần hụt hẫng. Anh đã có trong tay những quả trứng chim, nhưng anh phải làm cách nào để mang nó xuống đây ? Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống tầng tầng lớp lớp cành cây đan xen từ trên cao mang lại cảm giác choáng váng .
Cái cây to này rất lớn , cứ cách vài mét lại có một hoặc hai nhánh chồng lên nhau. Khi tập trung lại trong một tầm nhìn, nó đã che phủ mặt đất và màu đất của đất không thể phân biệt được.
Thư Cẩm Thiên nhìn xuống có chút choáng váng. Anh thấy vẫn ổn khi đi lên, nhưng bây giờ anh cảm thấy hơi rụt rè khi đi xuống. Chỉ có một cơn gió nhẹ và ngọn cây quá cao đung đưa một chút.
Đôi khi thân cây đung đưa, Thư Cẩm Thiên có cảm giác
lầm tưởng rằng ngọn cây sẽ bị sức nặng của anh bẻ gãy.
Một mình đi xuống đã đủ thử thách trái tim anh rồi, nhưng mang theo ba quả trứng chim lớn không thể tưởng tượng được thực sự là một điều quá khó . “Thư Hàn Ngọc, tôi không thể xuống được, anh có thể đến đón tôi được không?
Nếu không có lựa chọn nào khác. Thư Cẩm Thiên cũng sẽ không cầu xin hắn giúp đỡ.
Thư Hàn Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, đang định di chuyển thì nghe thấy tiếng chim kêu lanh lảnh từ trên trời truyền đến.
Trên bầu trời cao, có hai con chim lớn màu sắc rực rỡ đang hót líu lo. Đó là loài chim ăn thịt,Chim lửa
Hai con chim này dài hơn một mét, toàn thân bóng loáng, dưới ánh mặt trời tỏa ra một sắc màu lộng lẫy. Cái mỏ vàng của chúng cứng và sắc, móng vuốt vàng của chúng cũng mảnh và dài. Hiện tại, đã bị mắc câu như móng vuốt của đại bàng, có thể tung ra những đòn chí mạng cho đối thủ bất cứ lúc nào.
Những con chim rực lửa vỗ đôi cánh vàng của chúng và nhanh chóng và dữ dội lao vào ngọn cây.
Thư Hàn Ngọc giật mình, nghe được Thư Cẩm Thiên kêu lên một tiếng kinh hãi. Hắn lập tức vọt lên trên.
Lũ Hoả Điểu chết tiệt dám hại người của hắn, hắn nhất định phải ăn thịt chúng.
Cây lớn này cao 100 mét. Mặc dù trong lòng Thư Hàn
Ngọc đang rất lo lắng nhưng hắn vẫn không thể lập tức
đến bên cạnh anh được.
Thư Cẩm Thiên đang nhìn chằm chằm xuống dưới với đôi mắt choáng váng, đột nhiên nghe thấy hai tiếng kêu từ phía sau, gần như xuyên thủng màng nhĩ của anh. Anh nhanh chóng quay đầu lại và ngay lập tức phát hiện ra hai con chim khổng lồ đang giận dữ bay về phía mình, trong tích tắc lao tới.
Thư Cẩm Thiên giật mình, vội vàng lùi lại, nguy hiểm né tránh đòn tấn công mạnh mẽ của con chim.
Thấy đòn tấn công của mình thất bại, Hoả Điểu lập tức quay lại và giữ vững cơ thể, lại lao về phía trước, không để Thư Cẩm Thiên kịp thời trở tay .
Thư Cẩm Thiên vội vàng đứng dậy, tay đập mạnh vào cổ con chim lớn đó. Cơ thể mạnh mẽ của con chim lớn vẫn hoạt động rất hiệu quả ngay cả khi ở trên không và chỉ chệch khỏi đường tấn công ban đầu của nó, chệch khỏi phương hướng của Thư Cẩm Thiên và lướt đi vài mét.
Thư Cầm Thiên còn chưa kịp ổn định thân thể có chút mất thăng bằng của mình, liền nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít. Không có nhiều thời gian để phản ứng. Thư Cẩm Thiên theo bản năng cúi xuống, dùng tay phải chặn lai.
Cánh tay anh đau nhói, sau đó thắt lưng anh cũng bị móng vuốt của nó chém. Thư Cẩm Thiên nắm chặt móng vuốt vẫn còn trên người mình. Với sự kéo mạnh của anh , những móng vuốt vẫn móc trên cơ thể anh xé nát hai dải vải và thậm chí cả một ít thịt.
Thư Cẩm Thiên chịu đựng đau đớn, dùng sức rút ra móng vuốt, dùng sức đập mạnh vào thân cây. Con chim lửa dũng cảm chỉ bị Thư Cẩm Thiên đập nát giây tiếp theo đã văng ra khỏi tay anh. Nó không bị thương; thay vào đó, nó lại bị Thư Cẩm Thiên làm cho tức giận lao vào anh với sức mạnh lớn hơn.
Hơi thở của Thư Cẩm Thiên lắp bắp, anh trong tyinh trạng khủng khϊếp trượt xuống thân cây, tránh được đòn tấn công của Hỏa Điểu trong gang tấc,
Lúc Thư Cẩm Thiên trượt xuống khóe mắt amh nhìn
thấy tổ chim lớn.
Đôi mắt Thư Cẩm Thiên sáng lên. Trứng chim là điểm yếu của chúng, anh có thể dùng nó để tự cứu mình.
Nhưng cú trượt xuống vừa rồi đã khiến anh càng rời xa tổ hơn. Bây giờ, nếu anh muốn lấy những quả trứng, anh sẽ phải leo lên trở lại.
Hai con Hoả Điểu đồng thời lao tới Thư Cẩm Thiên. Lần này Thư Cẩm Thiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngay khi những con chim lớn lao tới, anh nghiêng người sang một bên và chớp lấy cơ hội để tóm lấy một trong những móng vuốt của con chim, kéo nó ,dùng hết sức lực để vung vào con chim kia.
Lần này, do hai con chim sống va vào nhau nên chuyển động của chúng ảnh hưởng lẫn nhau và làm rối loạn đường bay của chúng. Chúng trở nên mất cân bằng trong giây lát.
Thư Cẩm Thiên nhân cơ hội này leo lên trên. Cuối cùng, trước khi những con chim lớn tấn công anh, anh đã đến được tổ.
Khi đám Hỏa Điểu đứng vững. nhìn thấy con cái này bất ngờ đến tổ của mình, chúng vô cùng sợ hãi kêu lên một tiếng lao về phía Thư Cẩm Thiên.
Thư Cẩm Thiên vội vàng lấy ra một quả trứng chim, áp trước ngực, ý đồ uy hϊếp những con chim lớn.
Tuy nhiên, Thư Cẩm Thiên cuối cùng đã đánh giá quá cao trí thông minh của loài chim. Khi lũ Hoả Điểu nhìn thấy anh lấy trứng của chúng, chúng càng tức giận hơn. Chúng không những không dừng lại mà còn lao về phía trước một cách hung hãn hơn.
Thư Cẩm Thiên sửng sốt; những con chim đã đến trước anh và đã quá muộn để anh có thể né tránh. Nhặc quả trứng lên, anh ném nó ra ngoài.
Con Hoả Điểu ở gần tới mức có thể chạm tới mắt anh ngay lập tức quay lại và lao về phía quả trứng.
“Hu" Thư Cẩm Thiên thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên,
trước khi anh kịp thở, con Hoả Điểu khác đã lao tới.
Thư Cẩm Thiên vội vàng nhặt thêm một quả trứng nữa, ngay khi mỏ Hỏa Điểu đâm vào phía trước, hắn liền ném nó ra ngoài.
Kết quả là con chim kia cũng rơi theo quả trứng.
Thư Cẩm Thiên dựa vào thân cây yếu ớt thở hổn hển, quần áo rách tả tơi, vết thương do móng vuốt cào rỉ ra máu, nhuộm đỏ chiếc áo thun dài tay màu trắng của anh.
Thư Hàn Ngọc nhanh chóng trườn lên và nhìn thấy chính xác cảnh tượng này. Người giống cái “yếu đuối” dựa vào thân cây, bất động; Toàn thân anh đỏ như máu, mùi máu tanh dần dần khuếch tán ra khỏi cơ thể. Đó là một mùi hương rất ngọt nhưng Thư Hàn Ngọc chỉ cảm thấy một cơn tức giận chưa từng có.
Thân rắn của hắn quấn quanh cơ thể anh và đưa anh về phía mình. Thư Cẩm Thiên luôn từ chối hắn giờ đây đang ngoan ngoãn bám lấy hắn, thở hổn hển bất lực.
Bản thân hắn cũng không sẵn lòng nặng tay như vậy với người của mình. Vậy mà, con cái của anh không ngờ lại bị những con vật khác bắt nạt như thế này; điều đó đơn giản là không thể tha thứ được.
Hai con Hoả Điểu đuổi theo quả trứng của mình, sốt ruột dùng mỏ giữ nó. Nhưng những quả trứng quá lớn không thể bám chắc và bị những chiếc mỏ cứng đâm thủng mất mạng .
Không cứu được con mình, hai con Hoả Điểu phát ra tiếng kêu chói tai buồn bã, quay lại và lao về phía ngọn cây với đôi mắt vô cùng tức giận.