Thư Cẩm Thiên nhân cơ hội này đánh giá tổ rắn.Đó là một đường hầm dưới lòng đất với lối ra hướng lên trên. Chiều cao của đường hầm khoảng ba hoặc bốn mét và rất dốc.Hang động không có thứ gì anh có thể sử dụng làm đòn bẩy và anh không thể tự mình rời đi.
Bị quấn trong vòng cuộn của con rắn., Thư Cẩm Thiên được đưa ra khỏi hang và anh nhận ra lúc này đã gần chạng vạng Anh đã bất tỉnh gần như suốt ngày hôm đó.
Tuy nhiên Thư Cẩm Thiên không ngờ rằng thời điểm tốt đẹp hơn trong ngày này lại không phù hợp với thời gian thường ngày của anh. Phần tốt hơn trong ngày ở đây tương đương với cả ngày trên trái đất.
Cơ thể anh bị quấn chặt và kéo đi khắp Thư Cẩm Thiên không có cơ hội vùng vẫy nên cũng không chống cự, thay vào đó lựa chọn bảo tồn sức lực của mình.
Tuy nhiên, kế hoạch của con rắn này là gì ? Mang theo lương thực dự trữ của mình đi dạo quanh.
Sự vâng lời của giống cái khiến Linh Xà rất hài lòng. Chắc chắn anh ta phải có thái độ kiên quyết với giống cái, chỉ cần nhìn xem nó có hiệu quả như thế nào. Anh chắc chắn sẽ không cho giống cái có cơ hội trốn thoát, thậm chí sao không cho phép anh nuôi dưỡng bất kỳ ý nghĩ trốn thoát nào.
Linh xà mang Thư Cẩm Thiên đi một đoạn đường phát hiện hắn đã thu nhỏ vào trong cơ thể không hề cử động . Họ gặp phải một vài con thú, Anh ta không có nhiều phản ứng. Trong một thời gian, con rắn không thể hiểu được mình thích cái gì trên đời.
Linh xà quay đầu lại và rít lên hai tiếng .
Thư Cẩm Thiên lập tức nhìn về phía con rắn lớn màu xanh đậm nhịp tim lại đập nhanh hơn .
Thái độ sợ hãi của con cái đối với mình khiến Linh Xà vui mừng, nó tốt bụng nới lỏng đuôi, thả con cái tự do đi lại.
Thư Cẩm Thiên được thả ra có chút sửng sốt, trái tim anh bắt đầu đập thình thịch với sự tự do mới có được. Nó đập còn dữ dội hơn cả khi anh bất ngờ bị con rắn lớn liếc nhìn.
Thư Cẩm Thiên muốn chạy trốn, muốn tự do! Nhưng không nếu anh bước sai một bước ,rất có thể giây tiếp theo anh sẽ bị chôn vùi trong miệng rắn. Thực lực của bọn họ chênh lệch quá lớn, có thể chính là nguyên nhân con mãng xà tùy ý thả anh đi.
Kìm nén lại ý muốn chạy trốn, thân thể bị trói của hắn có chút thế tê dại. Anh giả vờ thản nhiên vận động tứ chi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh con rắn lớn ,sợ hãi lùi lại dù chỉ nữa bước.
Linh xà càng hài lòng hơn dùng đôi quét nhẹ Thư Cẩm Thiên, ra hiệu cho hắn chọn món ăn mình muốn. Hắn sẽ bắt nó cho anh
Thư Cẩm Thiên bị con rắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ, thân thể loạng choạng về phía trước, khụy xuống suýt ngã xuống đất.
Nhìn vào mắt nó nó không có ý định để anh đi vậy nó muốn thả anh ra để làm gì.
Trong mắt không có ác ý Thư Cẩm Thiên liền đưa ra một suy đoán hoang đường. Con rắn này nó muốn nuôi anh làm thú cưng à? Bởi vì hắn trơn tru như rắn? rất nhiều người quen?
Sau đó bây giờ nó thả anh ra để anh tìm thức ăn. Vừa rồi trong hang động , con thú nó ném cho anh cũng là để cho anh ăn.* Chết tiệt! Không ngờ lại bị rắn nhốt Và nuôi dưỡng!*
Loại nhận thức này khiến Thư Cẩm Thiên toàn thân cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, anh ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên hợp tác với nó vào lúc này không phải là một ý tưởng tồi.
Thư Cẩm Thiên cẩn thận bước ra một bước nhỏ liền nhìn thấy đôi mắt rắn cũng quay lại nhìn theo mình. Áp lực đối với anh Cao lên núi.
Sợ làm ra hành động quá khích, Thư Cẩm Thiên xấu hổ hái một chiếc lá non, nhìn con rắn lớn rồi cho vào miệng nhai." Ặc~~~~ đắng quá!"
Ừm, hương vị khá ngon, khá mềm."
Anh nhận được ánh mắt khinh thường của con rắn. Có phải anh ấy đã nhìn nhầm không? Thư Cẩm Thiên thầm nghĩ.
Giống cái có thích ăn món này không? Không ngờ cậu lại nhỏ như vậy. Nếu nuôi nó thì nó sẽ bụ bẫm và to lớn.
Đuôi rắn mạnh mẽ đẩy về phía giống cái đang ngốc nghếch đứng tại chỗ không dám cử động theo ý muốn, đẩy hắn về phía trước.
Thư Cẩm Thiên loạng choạng trước lực đẩy mạnh mẽ của nó, chỉ có thể bước về phía trước, trước sức ép của con rắn.Thư Cẩm Thiên ánh mắt sáng lên khi đυ.ng phải mấy cây ăn quả. Tuy nhiên anh không dám liều lĩnh chạy tới nhặt .
Linh xà luôn chú ý đến giống cái. Thấy vậy, cái đuôi của hắn đổi hướng chăn và vội vã hướng về phía cây ăn trái.
Thư Cẩm Thiên vui mừng khôn xiết, không khỏi bước nhanh hơn về phía cây ăn trái.
Cành rất nhiều và lá rất tươi tốt, với những quả tròn trịa treo ở những khoảng trống ở giữa.Những cái cây chỉ nhỏ hơn rất nhiều nếu so sánh với những cây cao chót vót khác.Kỳ thật cái cây này cũng không hề thấp, Thư Cẩm Thiên chỉ lấy được quả thấp nhất trên đầu ngón chân.
Quả màu vàng to bằng nắm tay của anh và rất cứng khi anh cắn vào.Không có nhiều hương vị và vị hơi chua , có lẽ vì nó chưa chín. Thư Cẩm Thiên ngẩng đầu nhìn quả trên ngọn cây. Màu vàng nhạt pha chút đỏ thẫm, có lẽ nó đã chín và chắc chắn sẽ ngon hơn quả trên tay anh rất nhiều.
Hiểu ý anh , Linh Xà khéo léo trèo lên cây, cắn quả đỏ rồi mang xuống. Sau đó với cơ thể quấn quanh thân cây ,anh ta chỉ cúi đầu và đưa quả cho anh . Thân cây không dày và bị đè ép uốn cong của cơ thể rắn. Lá và cành phát ra những tiếng xào xạc như thể cây ăn trái đang thốt ra những tiếng đau đớn. Thư Cẩm Thiên nhìn con cá lóc ngậm trái cây trong miệng hướng về phía mình ,run rẩy nhận lấy.
Quả vẫn còn dính nước bọt của linh Xà. Thư Cẩm Thiên ôm trái cây, không biết phải làm sao. Cuối cùng, không chịu đựng được ánh mắt đe dọa của con rắn , anh lấy hết can đảm cắn một miếng . Quả giòn ngọt,tràn đầy nước , hương vị ngọt ngào dễ chịu. Thế nhưng Thư Cẩm Thiên lại ăn như không có vị gì. Nước trái cây tràn vào miệng anh giống như nước bọt của rắn và có thể kịch độc.
Nhưng thấy con rắn lớn muốn nuôi dưỡng anh , có lẽ sẽ không tùy tiện đầu độc.
Linh xà rất hài lòng, lại lên cây hái thêm vài quả cho giống cái.Tuy nhiên, có vẻ như giống cái đã no , vì giống cái đã bỏ tất những trái cây mà hắn hái sau đó
.Bỏ vào thắt lưng quần áo.
Sự thèm ăn của giống cái ít như thế này sao.?Cứ như thể nó chưa hề được ăn ngay từ đầu vậy. Linh Xà chỉ xuống khỏi cây khi thắt lưng quần của giống cái không còn chứa được quả nào nữa. Hắn cuộn quanh giống cái và trườn trở lại hang.
Trên đường đi, họ tình cờ gặp một nơi tràn ngập mùi hương hỗn loạn.Có mùi của thú nhân nam , thú nhân nữ và thú dữ.Không muốn mùi hôi thối bám vào mình , Linh Xà chuẩn bị đi đường vòng.
" Dừng lại , nhanh lên dừng lại" Thư Cẩm Thiên kình hãi kêu lên.
Giống cái hiếm khi nói chuyện với anh như vậy . Dù không hiểu nhưng anh vẫn ngừng cử động và hào phóng thả cậu ra.
Một tấm chăn trắng tinh đang nằm trên nền cỏ đầy bụi bặm , nó rất bắt mắt. Ánh mắt Thư Cẩm Thiên chính xác đã bị cái an ủi này hấp dẫn , quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
Sau khi được con rắn thả ra, Thư Cẩm Thiên anh trống đi tới nhặt chiếc chăn mỏng màu trắng lên. Chiếc chăn bông trắng tinh không có hoa văn, thậm chí còn có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng của bột giặt . Chủ nhân của chiếc chăn đã gấp nó gọn gàng ngăn nắp, rõ ràng là người rất yêu thích sự sạch sẽ.
Tuy nhiên không phải anh đã chuyển sinh sao? Làm sao một thứ như vậy có thể tồn tại được? Chẳng lẽ còn có người khác chuyển sinh giống như anh sao?
Bản thân vấn đề chuyển sinh đã kỳ lạ. Khi đó, Anh chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua điều gì đó, khi đầu óc tỉnh táo anh phát hiện mình đã chuyển sinh.
Hơn nữa nhóm phía sau anh cũng không thể vào được. Điều này có nghĩa là thời gian luân hồi có hạn chế nhất định và có lẽ người xuyên Việt khác chỉ tình cờ bước qua vào thời điểm này và cùng chuyển sinh với anh.
Biết mình không đơn độc trong thế giới xa lạ này, Thư Cẩm Thiên vô cùng hưng phấn. Bàn tay đang cầm chăn sẽ run lên.
Linh xà cau mày không hài lòng khi đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của anh ta sâu hơn.Anh thè lưỡi ra để cảm nhận mùi hương trong không khí.
Thứ mà giống cái đang cầm là của một giống cái . Có vẻ như giống cái đó đang trong cơn động dục..?
Hấp dẫn!
Anh nghĩ ,anh còn có một ý tưởng hay hơn nữa.
Đuôi rắn quét ngang, quốn quanh giống cái vẫn đang quỳ trên mặt đất rồi nhanh chóng trườn theo con đường mà con cái đang động dục đã đi qua.
Thư Cẩm Thiên bất giác bị phát hiện, ôm chặt chăn. Anh dựa vào tấm lưng của con rắn lớn và cố gắng hết sức để giữ thăng bằng.
Linh xà đi theo con đường của giống cái đang động dục và rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn tìm -----QUẢ VÂN!
Ái ? Hóa ra là nó đang tìm đồ ăn cho anh ? Thật tốt bụng ? Tại sao không trực tiếp tỏ ra thương xót và thả anh đi !
Cây ăn quả màu đỏ này rất thấp . Thư Cẩm Thiên không đợi con rắn cử động miệng liền lao tới đoạt lấy trái cây . Quả chín có màu đỏ hoàn toàn và trông rất ngon. Thấy có vết côn trùng cắn , chắc là không có độc.
Thư Cẩm Thiên lấy mấy quả không có nhiều lỗ côn trùng, những quả còn xanh cũng không hái , để lần sau ăn.
Linh xà kinh ngạc nhìn giống cái chủ động . Lẽ ra anh ta không nên trốn tránh ăn quả vân sao? Giống cái trong kí ức của anh luôn như thế này à! Cần biết rằng giống cái chỉ có khả năng thụ thai nếu ăn trái cây vân.
Vì anh ấy chủ động như vậy, liệu anh ấy có chịu khuất phục trước sức mạnh của tôi không ? Vâng , điều này hoàn toàn có thể xảy ra .
Tâm tình của linh xà rất tốt, đối với Thư Cẩm Thiên ôn nhu hơn rất nhiều.Anh ta hạ phần giữa cơ thể xuống ,ra hiệu cho con cái tự mình trèo lên.
Thư Cẩm Thiên không hiểu được ý đồ của con rắn , đứng yên tại chỗ chờ đợi hắn. Cuối cùng lĩnh xà mất kiên nhẫn , vẫn dùng đuôi quấn quanh anh . Nhưng lần này sức lực của anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Đến hàng rắn.linh xà buông Thư Cẩm Thiên đi đến một nơi gần đó uống nước. Thư Cẩm Thiên cũng được đặt ở ven sông . Anh tiện tay lau chùi cơ thể rồi đứng dậy. Anh đấu tranh để cân nhắc tình hình hiện tại của bản thân.
Con rắn lớn đang uống nước và không nhìn thấy ánh. Liệu anh có nên nhân cơ hội này để chạy trốn? Nếu họ vào hang lần nữa, sẽ rất khó nếu anh muốn ra ngoài.
Thư Cẩm Thiên trong lòng đang giằng co, thân thể tự nhiên có chút lùi về sau.
Con rắn dường như cảm nhận được, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Thư Cẩm Thiên cảnh cáo.
Như bị dội một gáo nước lạnh, cả người Thư Cẩm Thiên lạnh như băng.
Linh xà thô bạo quấn quanh giống cái rồi nhanh chóng quay trở lại hang động. Khi đến hang động, linh xà cáu kỉnh vung đuôi ném Thư Cẩm Thiên xuống đống cỏ chổ hắn ngủ.
Thư Cẩm Thiên phát ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, có chút đau đớn. Xoa cái mông đau nhức vì cú ngã anh lùi vào góc.
Con rắn lớn cũng lướt lên đống cỏ quấn lấy Thư Cẩm Thiên.
Thư Cẩm Thiên trong lòng co rúm lại ,hắn căn bản không dám động đậy.
Con rắn lớn không còn làm gì nữa, chỉ quốn chặt quanh người Thư cẩm Thiên, từ từ chuyển động cho đến khi quấn quanh eo và chân anh một cách thoải mái rồi mới tựa đầu vào cỏ mà ngủ.
Thư cẩm Thiên cứng đờ chờ đợi hồi lâu, thấy con rắn lớn không còn cử động nữa ,anh cố gắng gỡ cánh tay của mình ra và đúng như dự đoán ,con rắn lớn nhìn anh đầy cảnh cáo.
Anh cố nở một nụ cười bình thản và lặng lẽ nói xa cái cớ mà anh đã nghĩ rất lâu:"tôi đói,cho tôi ăn chút gì đi"
Sau đó con rắn nhắm chặt đôi mắt trong suốt của nó , dường như không còn bận tâm đến Thư Cẩm Thiên nữa.
Đã nói như vậy ,Thư Cẩm Thiên không ăn cái gì cũng không tốt , liền lấy trái cây màu đỏ vừa hái ra cắn một miếng nhỏ .