Đi thẳng vào vấn đề.
Mắt sáng như ngọn đuốc.
Tim chưởng quầy bỗng dưng đập thình thịch, càng coi trọng Kiều Liên Liên hơn.
Hắn còn chưa nói gì, thế mà Kiều Liên Liên đã nhận ra thân phận của hắn còn chưa nói, mà một người phụ nữ dẫn theo đàn con lại dám nói thẳng vào vấn đề để bàn chuyện với hắn, thật khiến người ta không dám coi thường.
"Kiều tiểu nương tử." Chưởng quầy mỉm cười ấm áp, "Gà kho mà cô mang đến ta đã nếm qua, mùi vị đúng là không tồi, tuy nhiên, Ở huyện Tà Dương, có hai cửa hàng làm món kho không kém cạnh, những nhà đó cũng đều có hơn trăm năm tuổi đời."
Ý ngoài lời, nghĩa là đồ của nàng rất tốt nhưng làm sao có thể xác định được đó là công thức bí truyền?
Kiều Liên Liên cũng cười, "Chưởng quầy có thể không tin, chỉ là người của Vân Tịch Lâu cũng muốn có công thức này, là ta không muốn hợp tác với bọn họ nên mới cố ý tìm đến Tứ Hỉ lâu, nếu chưởng quầy không có hứng thú thì ta đây cũng chỉ có thể chịu ấm ức hợp tác với Vân Tịch Lâu thôi.”
Nàng quay người toan muốn đi.
Lúc này, chưởng quầy không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng nói: "Đợi một chút."
Kiều Liên Liên dừng chân nhưng không quay đầu lại.
"Tiểu nương tử nhà cô đúng là lợi hại."
Chưởng quầy thở dài một bất đắc dĩ, "Mùi vị món gà kho này của cô đúng là ngon nhất, mặc dù vẫn còn hơi kém một chút so với các món kho đã tồn tại trăm năm, ta đồng ý bỏ tiền ra mua đứt công thức món kho này, hay cô vào tiệm ngồi rồi chúng ta từ từ bàn chuyện…”
Sau nửa canh giờ.
Kiều Liên Liên cầm 60 lượng bạc, dẫn bọn nhỏ ra khỏi Tứ Hỉ Lâu.
"Kiều nương tử đi thong thả, hy vọng cô nói được thì phải làm được, không được tiết lộ công thức của món kho này ra ngoài. Nếu không Tứ Hỉ Lâu chúng ta cũng sẽ có cách riêng của mình mà xử lý đó nhé."
Chưởng quầy đứng ở cửa nở nụ cười ấm áp, nhưng lời nói của hắn lại thấp thoáng vài phần đe dọa.
"Chưởng quầy yên tâm, sau này ta còn muốn hợp tác với các ngươi nữa mà." Kiều Liên Liên cười đầy ẩn ý sâu xa.
Chưởng quầy ngớ người ra.
Tuy nhiên Kiều Liên Liên đã bế Cố Ca lên bước đi thật xa rồi: "Đi thôi, chúng ta đi mua thịt ăn nào."
Mấy đứa nhỏ vui đến sướиɠ rơn người: "Tốt quá, trong nhà có tiền rồi, có thể mua thịt, còn có thể xây nhà nữa."
Chỉ có hai đứa lớn là không hề cười mà mặt mày đều căng thẳng vô cùng.
"Mẹ." Sau vài bước chân, Cố Thước vẫn không kìm được mà hỏi: "Nếu mẹ bán toàn bộ công thức này đi như vậy, thì nhà ta sẽ không còn cách nào để bán thịt kho nữa. Vậy sau này chúng ta sẽ sống thế nào đây?"
Cô bé vẫn hiểu được đạo lý miệng ăn núi lở này.
“Bé ngốc, ta chỉ bán công thức của món thịt kho thôi chứ không bán món khác." Kiều Liên Liên vui vẻ vì con gái lớn hiểu chuyện như vậy.
"Ý mẹ là..." Cố Thước vẫn chưa hiểu.
Kiều Liên Liên cười khe khẽ, "Làm thịt kho không vốn không phải kế lâu dài."
Ban đầu, ý định của Kiều Liên Liên chỉ đơn giản là làm món thịt kho bán ra để kiếm một chút danh tiếng. Đợi cho người đến mua công thức, sau đó nàng sẽ thương lượng hợp tác với bên kia, thậm chí còn chia sẻ lợi nhuận.
Nhưng ai ngờ rằng Vân Tịch Lâu lại xem thường quá đáng, khiến cho kế hoạch ban đầu của Kiều Liên Liên đổ bể hết.
Tuy nhiên, nàng vẫn không phải không thu được lợi gì.
Ít nhất, nàng đã thu được 60 đồng trong tay, cũng có quan hệ làm ăn với Tứ Hỉ Lâu.
Còn những chuyện sau này thì cứ từ từ mà tính, dù sao cũng còn sớm.
Nhưng thực tế là trước mắt có một vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.
Kiều Liên Liên cất số bạc ròng vào phòng thí nghiệm, nàng liếc nhìn bóng dáng lén lút phía sau lưng mình rồi cụp mi xuống.