Kiều Liên Liên kéo cô con gái lớn đang nổi giận:“Ông chủ cũng chỉ buôn bán nhỏ, bọn họ cũng không có cách nào khác.”
Lời này nói ra làm cho ông chủ bán gà cảm động chảy nước mắt: “ Kiều nương tử quả nhiên là người tốt, ta thực sự xin lỗi cô, xin lỗi…”
Kiều Liên Liên gật gật đầu với ông chủ xong mang theo mấy đứa trẻ tới một góc vắng.
“Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Cố Thước hết sức buồn rầu. “Hôm qua không mua được dê, hôm nay không mua được gà, cho dù chúng ta đổi chỗ khác ngày mai cũng sẽ không mua được.”
Xem ra đứa con gái lớn này không ngốc chút nào.
Kiều Liên Liên sờ đầu cô bé: “Không sợ, đây là quỷ kế của Vân Tịch Lâu, muốn cho chúng ta không có thịt để bán, dùng việc này ép chúng ta thỏa hiệp.”
“Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải giao ra cách làm sao?” Ánh mắt Cố Thước đầy sự không cam lòng nói.
Ngay cả Cố Thành cũng nắm chặt hai tay.
Đây là quyền thế sao?
Ỷ thế hϊếp người, dùng thân phận của mình triệt đường sống của người khác không chừa lại chút đường lui nào.
“Tất nhiên không phải. ”
Tiếng nói thiếu nữ thanh thoát của Kiều Liên Liên đánh vỡ không khí đang đông lạnh.
Cố Thành ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên gương mặt mẹ kế tràn đầy tự tin, cao giọng nói: “Hôm qua ta nhượng bộ mua gà chỉ là muốn nhìn xem Vân Tịch Lâu có thể làm ra cái trò gì thôi. Hôm nay đã biết Vân Tịch Lâu muốn chặn đường sống của chúng ta, nếu đã như vậy đừng trách ta cùng đường phản kích.”
Mấy đứa trẻ khác đều trưng vẻ mặt đầy ngây thơ không hiểu gì hết.
Duy chỉ có Cố Thành nhìn về phía mẹ kế, chần chừ nói: “Mẹ là đang tính...”
“Đúng vậy.”
Kiều Liên Liên móc nửa con gà còn dư lại từ giỏ tre ra, quay đầu nhìn về phía tửu lâu to rộng đang đứng lẳng lặng bên cạnh mà bước qua.
Mọi người đều biết, huyện Tà Dương có hai tòa tửu lâu lớn.
Một là Vân Tịch Lâu, trang trí thanh nhã, tươi mới nhẹ nhàng, là nơi các tài tử giai nhân gặp nhau.
Hai là Tứ Hỉ Lâu, hương vị siêu việt, yên tĩnh trầm lắng, là điểm đến của các thương nhân và địa chủ.
Kiểu khách của hai bên không giống nhau, nhờ đó cũng tạo thành phong cách khác biệt.
Như Vân Tịch Lâu chủ yếu là các tài tử giai nhân, thỉnh thoảng có người giỏi văn thơ, ở Vân Tịch Lâu ngâm vịnh thơ từ, lâu dần đã đem lại danh tiếng cho Vân Tịch lâu.
Cứ như thế, lâu dần Vân Tịch Lâu cũng mơ hồ tự xưng mình là “Tửu lâu đệ nhất huyện Tà Dương”.
Mà trên thực tế, Tứ Hỉ Lâu chưa chắc đã kém cạnh.
...
Giữa trưa, đúng giờ ăn cơm.
Kiều Liên Liên mang mấy đứa trẻ dừng ở cửa chi nhánh của Tứ Hỉ Lâu tại trấn Tây Dương.
Tuy rằng quần áo của mấy mẹ con không hôi, không bẩn nhưng cũng đã bạc màu, có sự khác nhau rất lớn với những vị khách qua lại, nhìn một cái đã biết không phải tới ăn cơm.
Cũng may tiểu nhị tiếp khách của Tứ Hỉ Lâu cũng không xua đuổi các nàng, còn laị gần cười nói: “Tiểu nương tử đây là có việc gì, nếu muốn tìm người thì cứ nói với ta một tiếng, ta giúp cô tìm.”
Kiều Liên Liên âm thầm gật đầu. Cái gọi là nhìn một nửa mà biết tất cả, muốn xem chủ quán thế nào chỉ cần xem người làm trong quán là có thể đoán được đại khái.
Người của Tứ Hỉ Lâu không yêu giàu ghét nghèo, không vì thấy người khác nghèo hèn mà la lên hét xuống, ngược lại còn nghĩ cách để giúp đỡ, coi như có lương tâm.
“Ta muốn tìm trưởng quầy của các ngươi.” Kiều Liên Liên lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.