Thịt kho của Kiều Liên Liên rất được hoan nghênh, khoảng hai cái đầu dê, dù có ăn luôn một cái chân trước đó thì lượng thịt còn lại cũng khá là nhiều.
Tuy nhiên chỉ vỏn vẹn chưa đến một canh giờ đã bán hết sạch.
"Thịt của mẹ được người ta thích lắm đó." Cố Lâu gặm một khúc xương dê, nói ậm ừ trong miệng không rõ.
"Tất nhiên rồi, thịt của mẹ làm ngon lắm, nhiều khách hàng quen biết nữa." Cố Thước nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, đó." Cố Ca cũng nói không quá rõ ràng, nhưng không sao, cô bé sẽ gật đầu rồi nói theo tỷ tỷ của mình.
Cố Thành lắc đầu, rõ ràng hết sức bất lực với đệ muội nhà mình.
"Đại ca, ăn thêm đi nè!" Cố Lâu sách cầm một khúc xương đã ăn xong trên tay, rồi lại nhắm tới một khúc khác.
"Đệ ăn nhiều quá." Cố Thành nhăn mày.
Kiều Liên Liên mím môi cười: "Nó chịu ăn thì con cứ để cho nó ăn, dù sao cũng là xương dư lại, không thể bán được nữa."
Có lắm lúc, đứa nhỏ hoạt bát thích ăn lại là điều tốt.
Chỉ sợ là sợ nó không hoạt bát thôi.
Ánh mắt Kiều Liên Liên dừng lại trên người Cố Chung vẫn luôn không nói một từ.
Đứa bé này có đôi mắt không tốt lắm, lúc ở trong nhà thì thả lỏng nhưng khi tới nơi xa lạ thì càng không dám lộn xộn, cứ mãi thu mình trong một góc nghe các ca ca tỷ tỷ ở đó cười đùa.
Nếu nói không hâm mộ thì không thể nào.
Nhưng dường như cậu bé đã thành quen, cứ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ như vậy đó, không nhìn dáo dác xung quanh cũng không cười không đùa, hệt như một ông cụ ở tuổi xế chiều vậy.
Cơ mà thằng bé còn chưa đầy 6 tuổi nữa.
Kiều Liên Liên thở dài, tay nhẹ nhàng nhấc, lấy một lọ thuốc nhỏ mắt ra từ phòng thí nghiệm.
Mấy ngày gần đây, Kiều Liên Liên đã quan sát Cố Chung khi cậu nhóc ngủ. Cậu nhóc bị căn bệnh tăng nhãn áp từ khi mới sinh, bệnh này sẽ ngày càng làm suy giảm thị lực theo tuổi tác, cuối cùng sẽ trở thành người mù hoàn toàn.
Có thể nói ở thời đại này, không có cách nào chữa khỏi căn bệnh này.
Nhưng Kiều Liên Liên không giống vậy. Nàng có kiến thức và công nghệ y học tiên tiến của thế kỷ 21, cùng với các sản phẩm y tế tiên tiến.
Lọ thuốc nhỏ mắt này chính là một trong những loại thuốc mà nàng đã phát minh để giảm thiểu triệu chứng của căn bệnh tăng nhãn áp.
Tuy nhiên, hầu hết bệnh nhân mắc căn bệnh này thường là người lớn tuổi, không có con cái, càng không phải là trẻ em như Cố Chung, nên Kiều Liên Liên không chắc chắn liệu thuốc có thể giúp Cố Chung trị khỏi bệnh của cậu nhóc hay không.
Vào lúc này, nhìn thấy bé Cố Chung vẫn ngồi im lặng trong góc không nói lời nào thì Kiều Liên Liên không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Có thể khá lên hay không thì phải thử điều trị mới biết được.
Mấy mẹ con dọn dẹp sạp hàng xong xuôi, nhác thấy có thằng nhóc tham ăn Cố Lâu ở đây, Kiều Liên Liên bèn cố ý lấy ra hai mươi đồng tiền mua một vài món ăn vặt.
Khi trở về vẫn ngồi xe lừa của đại thúc Ngưu, Kiều Liên Liên lấy ra một chén sườn dê cố ý để dành đưa cho ông.
Đại thúc Ngưu đẩy trả vài lần, cuối cùng cũng đành nhận lấy.
Chỉ là lần này ông kiên quyết từ chối nhận tiền xe.
"Tiểu Kiều à, ta đã nhận đồ ăn rồi thì không thể lấy thêm tiền xe nữa. Nếu cô cứ khăng khăng đưa tiền, ta sẽ không lấy thịt nữa đâu đấy."
Đại thúc Ngưu thật thà thẳng tính, nói được làm được.
Kiều Liên Liên không có cách nào, chỉ có thể thu hồi đồng tiền rồi mang bọn nhỏ trở về căn nhà cũ nát.
Trải qua một buổi sáng bận rộn, mấy đứa trẻ đã mệt mỏi rã rời, vừa rửa mặt sơ qua xong là chui hết đi ngủ.
Chỉ có bé Cố Chung không ngủ mà buồn chán ngồi ở cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Kiều Liên Liên đưa lọ thuốc nhỏ mắt đến trước mặt cậu nhóc.
“Mẹ.” Cố Chung ngẩn ra, cậu nhóc không thấy rõ người trước mặt nhưng nhận ra được bóng dáng của Kiều Liên Liên, “Sao vậy ạ?”
“Chung Nhi à, mẹ nói với con chuyện này.” Kiều Liên Liên ngồi ở bên người cậu nhóc, thấp giọng nói: “Lần trước mẹ gặp được một cao nhân, người đó cho ta một lọ nước thuốc, nói rằng chỉ cần nhỏ vào trong mắt là có thể thấy rõ thế giới này, tuy nhiên tùy người mà khác nhau, có thể có người nhìn thấy rất rõ ràng, cũng có người không thấy rõ lắm, con… Có muốn thử xem sao không?"