Cố lão nhị không được bà cụ Cố yêu thích nên nàng ấy cũng không có địa vị gì. Những việc nặng nhọc dơ bẩn đều do nàng làm, giống một người vô hình không có tiếng nói trong nhà.
Đối với Cố nhị tẩu mà nói, mọi việc xảy ra nàng ấy tốt nhất chỉ nên im lặng lắng nghe.
Ai biết đột nhiên bà cụ Cố lại điểm tên nàng ấy: “Nếu như vậy mày đi cùng nhà lão nhị, hai người chúng bây đều là thím bác của bọn trẻ, đương nhiên phải thân thiết với chúng nó.”
“A… Con ư?” Trong thâm tâm Cố nhị tẩu không muốn đắc tội với bà cụ Cố, “Mẹ, con không được đâu, con ăn nói vụng về lắm...”
“Để mày qua lại với bọn trẻ nhiều hơn chút thì có cái gì khó khăn, đại tẩu mày chỉ có một mình, mày đi giúp đỡ một chút thì đã làm sao?”
Bà cụ không kiên nhẫn nói, xong quay người vào phòng. Không cho người khác cơ hội nói chuyện.
Tại nhà cũ.
Sự xuất hiện của Cố đại tẩu cũng không làm ảnh hưởng đến bầu không khí trong sân.
Với sự giúp đỡ của thím Lưu, chỉ hai canh giờ, hai con chân dê đã được cắt thành từng miếng lớn, được chế biến thành món kho thơm ngon.
Kiều Liên Liên vô cùng hào phóng lấy ra một cái chân dê, cắt đầy hai bát thịt, để thím Lưu và bọn trẻ ăn cho thoải mái.
Đến khi thím Lưu đi về nàng còn tặng thêm một chén thịt. Thím Lưu vội từ chối: “Không được, không được, ta đã ăn rất nhiều, nếu còn cầm về thì thành cái dạng gì chứ.”
“Thím đừng khách khí, nếu không phải nhờ người hỗ trợ, hai cái đầu dê con còn không biết làm đến bao giờ mới xong”. Kiều Liên Liên cười sang sảng: “Nếu thím thấy ngại thì lần sau lại tới giúp, đỡ con không biết bao nhiêu việc đâu.”
“Vậy thì được.” Thím Lưu cuối cùng cũng nhận chén thịt.
Đến tối, như thường lệ, nàng bày một nồi thịt lớn ra sân, chờ buổi sáng hâm nóng lên là có thể đem bán.
Mấy đứa trẻ ăn uống no đủ đã sớm ngủ say. Chỉ còn hai đứa lớn ở lại giúp nàng dọn dẹp phòng bếp bừa bộn.
“Thước Nhi, Thành Nhi hai đứa cũng bận cả ngày rồi, đi ngủ đi”. Kiều Liên Liên sợ hai đứa trẻ mệt, không cho chúng làm việc nữa.
“Con không sao, con không buồn ngủ”. Cố Thước vội nói, “Mẹ, mẹ để con giúp đi, mẹ cũng mệt cả ngày rồi”. Một tiếng “ Mẹ” gọi vô cùng tự nhiên và chân thành.
Khóe mũi Kiều Liên Liên cay cay, nàng xoay đầu, mím miệng cười.
Để có được sự tán thành của bọn trẻ thật không dễ dàng.
Lại nói, có khi còn phải cảm ơn Cố Đại Tẩu đấy.
Chờ dọn xong tất cả cũng đã khuya, Cố Thước tắm rửa xong lập tức đi ngủ, Cố Thành cũng đi tắm.
Cũng công nhận mấy đứa trẻ nhà họ Cố này đều yêu sạch sẽ, đặc biệt là hai đứa lớn, tuy rằng quần áo cũ kỹ sờn rách nhưng lại không bẩn chút nào, khác biệt hoàn toàn so với mấy đứa nhỏ khác trong thôn.
Nhưng mà chẳng ai ghét trẻ con sạch sẽ, đối với việc này Liều Liên Liên rất vui vẻ.
Nàng giao nước ấm cho Cố Thành rồi đi vào trong sân, lượn một vòng quanh bẫy thú. Đã mua rồi thì không thể lãng phí, xem ra ngày mai phải mang lên núi.
Nàng suy tư nên không để ý thấy Cố thành đã đi ra, cậu bé nhìn nàng thật lâu rồi mới vào phòng.