Từ sáng nay đã có rất nhiều lời đồn về Kiều Liên Liên, trong thôn có rất nhiều người đã thay đổi quan điểm đối với nàng, mặc dù có một số người vẫn nghi ngờ nàng giả vờ khoe khoang, nhưng đa số bọn họ đều là những người dân chất phác nên càng tin rằng nàng là thật lòng đối tốt với bọn trẻ.
Đại thúc Ngưu này cũng như vậy.
Thúc từng chán ghét Kiều Liên Liên ra mặt nhưng biết mình sai thì cũng không trốn tránh mà lập tức sang đây xin lỗi và trả lại tiền, âu cũng là một người dân quê chính trực.
Kiều Liên Liên thở phào, lửa giận trong lòng cũng tan đi hẳn.
So với đám người hở tí là mưu mô ở Kiều gia thì thúc Ngưu và thím Lưu đều là những người dân lương thiện, khó mà khiến nàng ghét cho được.
“Thúc Ngưu không cần áy náy, trước đây đúng là ta không đúng nhưng giờ ta đã tỉnh ngộ rồi, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với bọn trẻ.” Kiều Liên Liên trịnh trọng hứa.
Thúc Lưu liếc nhìn dáng vẻ thỏa mãn của bọn trẻ mà cười hiền lành.
Kiều Liên Liên bất giác cũng mỉm cười.
Cái gọi là một nụ cười xóa bỏ ân oán cũng là như thế mà thôi.
Sau đó, nàng tiễn thúc Ngưu ra cửa, thuận miệng hỏi một câu: ”Thúc Ngưu có biết bây giờ làm nghề gì có thể kiếm được tiền không?”
Trong nhà nuôi đến năm đứa trẻ, thật không đơn giản như nuôi mèo hay chó, tới tận năm miệng ăn nên muốn nuôi dưỡng cho tốt thì phải tiêu tốn không ít tiền bạc.
Kiều Liên Liên đã tự mình suy nghĩ rất nhiều cách kiếm tiền nhưng không có cái nào thực tế. Hiện tại hiếm khi gặp được người lớn có kinh nghiệm nên muốn hỏi vài câu.
Ai mà ngờ đã hỏi đúng người rồi.
Thúc Ngưu trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: “Nếu muốn kiếm tiền, hay là đi bán thức ăn, chỉ cần ngon đều được trấn Tây Dương hoan nghênh, cũng kiếm được kha khá đấy.”
Kiều Liên Liên như đang toan tính gì đấy rồi tiễn thúc Ngưu ra về.
Nàng cũng từng ra trấn Tây Dương quan sát, cái trấn nhỏ vị trí lại xa xôi, kinh tế thì lạc hậu, cả chợ chỉ bán vài món phổ biến như hồ lô ngào đường, bánh bao, bánh hoa quế, rất ít khi thấy mấy món lạ.
Có thể nói, những món ngon vật lạ có thể rất phổ biến hoặc có thể không được một chút quan tâm nào.
Nếu là Kiều Liên Liên ngày xưa, có lẽ nàng đã biến được chiếc xe đạp thành xe máy luôn cũng được.
Nhưng bây giờ tiền tài của nàng có hạn, con thì còn nhỏ, chỉ có thể làm tới đâu hay tới đấy thôi.
…
Đến bữa trưa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bọn trẻ, Kiều Liên Liên đem một cái chân dê ra hầm.
Hôm qua là sườn dê hầm, buổi tối là cải trắng hầm xương, hôm nay Kiều Liên Liên quyết định làm một món hoàn toàn khác – om đùi đê với nhiều ớt khô hoa tiêu và đường muối.
Khi mở nắp nồi ra, hương vị của thịt có thể bay xa mười dặm, ngay cả nhà thím Lưu kế bên cũng ngửi thấy được.
“Ông nói xem, năm đó tay nghề của Cố Lão Tam tôi cũng từng nếm qua, miễn cưỡng cũng có thể ăn được. Nhưng thế nào mà hai ngày nay kĩ năng ngày càng lợi hại, cái mùi mỗi lần ngửi thấy tôi lại không kiềm lòng được.” Thím Lưu trò chuyện với ông nhà mình.
Đại thúc Lưu mím môi không nói lời nào.
Ông với thúc Ngưu giống nhau, đều có tính cách thẳng thắn. Hôm nay, Kiều Liên Liên làm chú Ngưu khϊếp sợ, khiến cho ông cũng nhìn nàng bằng con mắt khác.
“Hôm qua tôi nhận của nó một bát sườn heo, vốn định đưa cho thêm hai mươi hai tệ, nhưng ai mà biết con bé sẽ trả lại, không được, tôi phải đem qua đó một ít đồ mới được.”Thím Lưu suy nghĩ một chút rồi đi múc một bát thịt thơm ngon chuẩn bị đem đi.
“Này bà, người ta vừa mới ăn cơm mà bà đem đồ qua tặng, người ta không biết còn tưởng mình muốn qua đó xin đồ bây giờ.” Đại thúc Lưu vội vàng cản bà lại.