Kiều Liên Liên chạy mãi đến chợ ở trấn Tây Dương rồi mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Sau một ngày lăn lộn thì cũng đã đến giờ Dậu, Kiều Liên Liên tìm thêm chiếc xe bò một lần nữa để trở về thôn Cố Gia.
Ở cửa nhà cũ.
Thời điểm mẹ kế vừa mới đi, trong lòng mấy đứa nhỏ đều nhẹ nhõm hết cả.
Song đã qua mấy canh giờ mà mẹ kế vẫn chưa quay trở về, hai đứa con lớn chợt cảm thấy có chút lo lắng.
Lại qua thêm mấy canh giờ nữa, trời ngày càng tối, nhìn ra cửa thôn vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Lúc này, bốn đứa nhỏ cũng bắt đầu luống cuống.
“Bà ấy sẽ không mang bé năm đi bán đó chứ.” Cố Thước rưng rưng, cô bé biết mẹ kế vẫn luôn muốn bán bọn chúng đi.
“Nếu bà ấy dám bán bé năm, ta nhất định sẽ không tha cho bà ta.” Cố Thành nắm chặt hay tay, gương mặt tràn đầy uất hận.
Đã từng có nhiều việc xảy ra khiến cậu bé muốn gϊếŧ mẹ kế, nhưng cậu còn quá nhỏ, ngay cả năng lực bảo vệ cho các em còn không có.
Cha thì mất sớm, vừa mất đi chỗ dựa lớn nhất vừa không có mẹ chăm sóc, mấy đứa nó phải chịu biết bao uất ức, miệt thị của người đời.
Mẹ kế tuy xấu tính, nhưng công bằng mà nói cũng có công dưỡng dục, có điều nếu bà ấy dám bán bé năm thì cậu bé nhất định sống chết một phen với mẹ kế.
Cố Thành cúi đầu, cả người tỏa ra lửa giận, như thể muốn tụ lại thành thực thể.
Đúng lúc này, Cố Lâu chỉ ra cửa thôn, hô lớn: ”Ý, kia có phải là mẹ không?”
Mấy đứa đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn, bọn chúng nhìn thấy mẹ kế ôm Cố Ca, lưng đeo giỏ tre, cõng theo sắc trời màu đỏ cam tựa như một nàng tiên giáng trần.
“Đây là sao vậy, đói bụng rồi hả?”
Kiều Liên Liên đi tới cửa, nhìn thấy vẻ kỳ lạ trên gương mặt mấy đứa nhỏ thì thâm tâm nàng cũng hiểu chúng đang lo lắng điều gì, thế là nàng trực tiếp nhét Cố Ca vào lòng Cố Thành.
“Ôm nó cả quãng đường dài, mệt chết ta rồi. Cố Thước lại đây phụ ta mang đồ vào, đồ nặng vậy làm ta mệt quá.”
Một cái giỏ tre rất lớn, bên trong lại vô số dụng cụ, còn có hai gói điểm tâm to đùng.
Sau khi lấy hết dụng cụ trong giỏ ra, đứa nào đứa nấy cũng đều ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi bọn chúng chưa được ăn bánh ngọt, hồi còn ở nhà họ Cố chẳng có ai đoái hoài gì đến chúng, sau bị đuổi ra khỏi nhà thì lại càng cơm không đủ no.
Giờ trước mặt chúng là bánh hoa quế, có nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Trời đã khuya, Kiều Liên Liên đem thịt dê từ giữa trưa ra làm nóng lại, bỏ thêm chút cải trắng, thêm chút muối rồi hầm cho thấm vị, sau đó bày ra một cái tô lớn.
Xong việc, nàng trở ra phòng thì thấy năm đứa ngồi vây quanh cái bàn gỗ mục nát, tất cả đều chăm chú nhìn vào túi bánh ngọt trước mặt nhưng lại không đứa nào động vào.
“Sao không ăn bánh hoa quế đi? Không thích à?” Kiều Liên Liên cười khanh khách cầm chén đũa lên “Mấy đứa không ăn thì ta ăn đó.”
Nàng làm bộ đưa bánh vào trong miệng, mấy đứa nhỏ đều nuốt nước miếng cái ực nhưng vẫn không ai dám nói câu nào.
Bọn chúng đã bị mẹ kế đánh cho sợ từ lâu, cho dù bây giờ mẹ kế có cười nắc nẻ đi chẳng nữa, còn cho chúng ăn thịt nhưng kí ức xấu lâu ngày khó phai nên không ai dám chủ động lấy đồ ăn.
Không thể để tình hình như vậy mãi được.
Kiều Liên Liên thở dài, ánh mắt đặt lên người Cố Ca.
Trải qua cả ngày dài, Cố Ca thật ra đã không còn sợ mẹ kế như trước, cô bé thậm chí còn định lấy bánh, chỉ có điều lại bị anh ba gõ một cái ngăn cản.
“Bé năm à, bánh hoa quế hồi chiều ăn có thơm không?” Kiều Liên Liên cười tủm tỉm dụ hoặc.
Cố Ca nuốt nước bọt: ”Thơm ạ.”
“Còn muốn ăn không?” Kiều Liên Liên gắp lên một miếng bánh hoa quế mềm mịn, nhẹ nhàng lắc lắc.
Tròng mắt Cố Ca như muốn dính lên miếng bánh đó.
“Muốn ăn thì tới lấy đi nào.” Gương mặt nàng hiền lành tươi cười.