Mẹ kế Kiều Liên Liên khiêng con dê về đến nhà thì ngay lập tức xuống tay mổ thịt dê.
Những nữ nông bình thường không dám làm thịt dê, nhưng bất kỳ con vật hoang dã nào cỡ lớn một chút đều có thể đến tìm đến đồ tể chuyên gϊếŧ thịt.
Tuy nhiên, Kiều Liên Liên không sợ, trong kiếp trước tại nhà họ Kiều, nàng đã nghiên cứu về cấu trúc cơ thể con người trong suốt 20 năm, cũng đã có kiến thức không ít về các loài động vật như heo, dê và bò. Mặc dù không thể so sánh với đồ tể chuyên làm thịt nhưng nàng vẫn có khả năng lột da và lấy máu.
Vì thế năm đứa nhỏ xếp thành một hàng đồng loạt giương mắt nhìn mẹ kế của bọn nó lột da dê, chặt bốn chân, rồi chặt những phần còn lại thành từng miếng nhỏ xếp chồng lên nhau..
Cả đám đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể tin được, đồng thời cũng có một chút mong đợi.
"Mẹ, con dê này… Là làm thịt ăn đúng không ạ?" Đứa nhỏ Cố Lâu bị què dùng ánh mắt trông mong hỏi.
Cậu bé là đứa ngây thơ nhất, cũng là đứa ham ăn nhất, cũng chỉ có nó mới dám dò hỏi mẹ kế người dính đầy máu ngay lúc này.
"Không ăn thịt thì còn để làm cơ chứ." Kiều Liên Liên cười thoải mái. "Các con còn không mau giúp ta, muốn để ta mệt chết không đúng không hả? Thước Nhi, đi nấu nước chuẩn bị nhúng thịt, thằng cả thì lại đây treo bốn cái chân này lên xà."
Khi tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, thịt dê cũng đã được nấu chín trong nồi sôi ùng ục.
Nhà cũ quá nghèo nàn, tay nghề của nguyên chủ cũng không được tốt lắm nên trong nhà không có nhiều gia vị, nhưng nếu thịt dê không được làm kỹ thì sẽ có mùi rất tanh.
Kiều Liên Liên chỉ có thể ra đứng bên ngoài, vừa hay nhìn thấy một thím khá quen. Nàng đành mặt dày lượn qua:."Thím Lưu."
"Ồ, là nhà Lão Tam ấy à." Lưu Thẩm cầm hai cọng hành trong tay, có chút ngạc nhiên.
Trong nửa năm qua, do cách đối xử thô bạo với mấy đứa nhỏ mà danh tiếng Kiều Liên Liên trong làng rất xấu. Rất nhiều người không muốn nói chuyện với nàng.
Nhưng thím Lưu là người mềm lòng, cho rằng nàng còn trẻ cũng sống không dễ dàng mấy. Hơn nữa, hai nhà sống gần nhau nên bà cũng không muốn trở mặt với Kiều Liên Liên bèn hiền lành hỏi nàng:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện là như thế này, chẳng phải ta nhặt được một con dê sao, nên muốn nấu thịt cho bọn nhỏ ăn, nhưng trong nhà lại không có gia vị gì hết, mà bây giờ mua cũng không kịp, thím có thể cho ta mượn một ít được không?" Kiều Liên Liên hơi ngượng ngùng.
Kiều Liên Liên đã từng mượn tiền để mua xe nhưng chưa từng mượn đồ ăn.
May mà thím Lưu chỉ ngẩn người một chút rồi cũng gật đầu đồng ý: "Được rồi, để ta đi lấy cho con."
Kiều Liên Liên đứng ở cửa một lát, thím Lưu đã mang theo một ít gia vị lại: “Đây là hoa hồi, đây là vỏ quế, thêm chút bạch chỉ và hạt tiêu hầm thịt sẽ ngon hơn.”
Cuối cùng, còn lấy phân nửa hành lá trong tay đưa cho nàng.
Kiều Liên Liên nói cảm ơn, thím Lưu vẫy tay rồi quay về nhà mình.
Đóng cửa lại, gia chủ nhà họ Lưu đứng trong viện hỏi bà: "Sao vậy? Ả cách vách lại đánh con nữa à?"
"Không, là đang nấu thịt cho bọn nhỏ nhưng không có gia vị nên mượn một ít mà thôi." Rồi thím Lưu cười ha hả: “Làm khó cho nàng có thể nhớ mà cho bọn nhỏ ăn, cũng tốt hơn trước nhiều rồi.”
Gia chủ nhà họ Lưu lại có hơi giận dữ: "Tôi thấy ả ta cho mình ăn thịt, để cho bọn nhỏ gặm xương thì có. Người đàn bà này bụng dạ xấu xa lắm."
Thím Lưu cười vỗ vai ông nhưng cũng không phản đối, hai người quay vào nhà chính.