"Chúng ta đây cũng trở về đi." Nàng thở dài rồi sờ sờ đầu cậu bé, "Để không làm mọi người lo lắng."
Kiều Liên Liên dẫn theo hai đứa trẻ bước vào căn nhà cũ kĩ, trên đường không tránh khỏi gặp người trong làng.
Lúc đầu chỉ gặp có hàng xóm mà cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Khi gần đến làng, một người đàn bà trung niên đang cầm một cái rổ chéo qua vai bất ngờ lao ra. Kỳ quái nói: “Ồ, người phụ nữ độc ác này lại gây chuyện với mấy đứa trẻ nữa à? Chỉ có cô mới độc ác đến vậy, đến cả mấy đứa nhỏ cũng cũng nhẫn tâm sai bảo, chẳng trách phu quân chết sớm rồi còn bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, đúng là đáng đời."
Bước chân của Kiều Liên Liên dừng lại.
Nguyên chủ trước kia đã bị đuổi ra khỏi nhà suốt nửa năm qua, Kiều Liên Liên đã phải chịu đựng nhiều lời chế nhạo và mỉa mai, nhưng đa số đều là không ưa nhìn cách nàng đối xử với mấy đứa nhỏ như thế nên ghét bỏ nói mỉa vài đôi câu.
Duy chỉ có thím Trương Thẩm Tú là thật sự có mâu thuẫn với Kiều Liên Liên, nguyên nhân chính là thím ta không có con nên muốn nhận nuôi đứa con trai lớn Cố Thành của nàng. Nhưng nguyên chủ ban đầu nghĩ rằng nếu muốn nhận nuôi thì sao có thể chọn ngay đứa lao động khỏe mạnh duy nhất như vậy, cho nên mới không chịu.
Hai người sau đó kết thù với nhau rồi thường xuyên xảy ra xung đột cãi vã.
Tuy nhiên, Kiều Liên Liên này không phải Kiều Liên Liên kia nữa, nàng dắt hai đứa nhỏ liếc Trương Thẩm Tử một cái, sau đó tiếp tục bước về phía nhà cũ.
“Ôi, này là làm chuyện mờ ám gì nên chột dạ đây mà.” Thím Trương Thẩm Tử trước tiên là sửng sốt, sau đó càng gào lớn hơn, “Mọi người đến đây mà xem này, ả đàn bà độc ác này đã làm gì nữa đây, coi cả người hai đứa nhỏ này bám đầy bùn đất, chẳng lẽ ả ta định chôn sống cả hai đứa nhỏ, sao mà tàn ác quá, ả mẹ kế này quá tàn ác mà."
Ở thôn Cố Gia, việc đánh đập và mắng mỏ trẻ nhỏ đều là chuyện riêng trong nhà, người ngoài không có quyền xen vào.
Nhưng nếu liên quan đến tính mạng của người thì những người trong thôn thành thật chất phác không thể chỉ yên mà đứng nhìn được, ngay lập tức có một vài gã trai tráng kéo tới, ai nấy đều cầm cuốc trong tay.
Kiều Liên Liên khẽ cau mày, biết mình không thể để cho thím Trương tiếp tục la hét nữa nên đành bước ra và nói: “Mấy lời này của thím nói sai rồi, ta rõ ràng là thấy tụi nhỏ đi ra ngoài lâu quá không an toàn nên mới cố ý đi ra tìm tụi nó, sao vào miệng bà lại thành ra ta muốn gϊếŧ hai đứa nhỏ thế, nếu ta muốn hại bọn nhỏ thì hai đứa nó còn có thể đứng ở chỗ này sao?”
Mọi người đều ngẩn ra.
Lời này không sai, dù không biết nhà Cố lão tam có muốn hãm hại tụi nhỏ hay không nhưng hai đứa trẻ thì vẫn còn đang sống sót đứng ở chỗ này.
"Thím Trương à, nói phải có chứng cứ." Kiều Liên Liên chậm rãi nói xong, sau đó nắm chặt tay hai đứa nhỏ chen ra khỏi đám đông.
Thím Trương hoàn toàn không cam lòng.
Thím ta đã gai mắt quả phụ nhỏ này từ lâu, rõ ràng nàng không thể nuôi nổi cả năm đứa trẻ nhưng lại không chịu đưa Cố Thành cho nhà mình, làm hại bà ta tuyệt hậu mà bây giờ còn kiêu ngạo như vậy, thật sự bực mình.
Trong lòng Kiều Liên Liên bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên sau một khắc, Cố Thước dừng bước lại rồi cúi thấp đầu thấp giọng nói, "Mẹ… Dẫn chúng con vào trong hố săn bắn."
Cô bé cố ý nói không rõ ràng, nhưng điều này lại lọt vào tai khiến mọi người hiểu rằng Kiều Liên Liên đẩy hai đứa trẻ vào hố săn thú.
Ngay sau đó, người chung quanh đều tức giận trừng mắt quay sang, Trương Thẩm
Tự càng đắc ý chửi rủa.
Kiều Liên Liên buông tay Cố Thước ra.
Nàng không ngờ rằng đứa con gái kế chỉ mới tám tuổi đã có suy nghĩ tâm cơ như vậy, thậm chí có ý định hãm hại Nàng.
Kiều Liên Liên quyết đinh cho Cố Thước một bài học.
Nàng bỏ qua sự chỉ trích từ mọi người xung quanh mà vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn Cố Thước, trong viền mắt dần dần rưng rưng nước mắt: "Thước nhi, sao con có thể nói như vậy?"
Giọng nàng lớn nên tiếng ồn ào của những người xung quanh dần trở nên yếu đi.
Kiều Liên Liên bắt đầu trình bày màn biểu diễn của mình, “Con không thể trách ta chỉ vì ta đã đưa cơm cho Tiểu Ngũ trước được, con hiểu lầm ta muốn hại con ư? Nếu ta muốn hại con thì liệu con có khả năng sống đến bây giờ không? Ta để cho con làm việc là bởi vì con là tỷ tỷ, nếu các con không giúp một tay thì một mình ta làm thế nào nuôi nổi năm đứa tụi con đây?Ngay cả mặt mũi của cha các con ta còn chưa từng thấy qua, sao ta phải nuôi năm đứa các con chứ?"
Quả phụ trẻ tuổi che mặt khóc vô cùng đau khổ.
Mọi người chợt nhớ tới, Kiều Liên Liên cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, so với Cố Thành thì cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Một cô gái như vậy bị ép làm mẹ kế nuôi năm đứa bé cũng quả thực không dễ dàng.
Mọi người mới vừa tràn đầy phẫn nộ từ từ hóa thành ngượng ngùng.
Lúc này, Kiều Liên Liên lại nghẹn ngào ngẩng đầu lên: “Nếu ta nuôi không được năm đứa nhỏ này, không biết mọi người trong làng có ai sẵn lòng giúp đỡ ta chăm sóc năm đứa trẻ không, bọn họ là huynh muội ruột không thể nào xa nhau, ai tốt bụng làm ơn cùng nhận nuôi cả nhé.”