"Chết thật đấy à?"
"Có muốn đưa đi tìm đại phu không?"
“Nhà Cố lão tam này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chết thì cứ chết thôi. Làm gì có ai quan tâm nàng ta đâu."
Âm thanh ồn ào xung quanh dần tan đi, Kiều Liên Y sờ trán, đầu đau như muốn nứt ra. Nàng còn chưa kịp mở mắt ra thì một luồng lý ức đột nhiên ùa vào trong đầu nàng.
Có một cô nương tên là Kiều Liên Liên, gia đình thân sinh tồi tệ cực kì. Phụ thân thì nghiện rượu lại còn thích đánh đập. Còn có một người anh trai vô đạo đức và một người mẹ lười nhác chua ngoa. Kiều Liên Liên giống như một mầm đậu, ngày ngày bị bắt nạt mà lớn lên.
Năm mười lăm tuổi ấy, nàng bị cha mẹ ép buộc gả cho người con trai thứ ba của nhà họ Cố chỉ với hai lượng bạc.
Vì sao lại nói là ép buộc à, vì cậu ba họ Cố đã từng lấy vợ rồi, còn có năm đứa con. Vừa gả đi đã phải làm mẹ kế, làm gì có ai muốn cơ chứ.
Nhưng Kiều Liên Liên không có tư cách phản kháng, nàng bị trói lại rồi đưa vào động phòng.
Nhưng mà ông trời cũng không quan tâm nàng chút nào. Trong đêm tân hôn, nàng còn chưa nhìn thấy vị tướng công của mình thì nha hoàn của quận chúa lại bất ngờ tới. Chuyện là lần tuyển binh trước, anh cả nhà họ Cố bị kêu đi xung quân mấy ngày nhưng do không chịu nổi khổ cực nên đã chạy trốn mất. Nha hoàn này tới bắt người, nếu không bắt được thì lấy đầu của cậu ba nhà họ Cố.
Nàng dâu mới xui xẻo vô cùng, lúc gả tới đây đến chồng còn chưa thấy mặt đã bị bắt nuôi năm đứa con rồi.
Lúc mới đầu, còn có người nhà họ Cố chăm sóc nên Kiều Liên Liên còn có miếng ăn.
Nhưng khi tin tức cậu ba nhà họ Cố đã chết truyền đến, người nhà họ Cố ngay lập tức cho rằng Kiều Liên Liên khắc chồng nên đã đuổi nàng cùng năm đứa con ra ngoài.
Từ từ đã…
Sao cốt truyện này nghe quen quen vậy nhỉ?
Bỗng nhiên, Kiều Liên Y nhớ đến một quyển tiểu thuyết mạng mà nàng đọc lúc rảnh rỗi. Trong đó còn có một vài vai phản diện lớn, người nào cũng tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình, một khi điên lên thì đến người thân cũng không tha.
Những nhân vật phản diện này đều do một tay người mẹ kế này nuôi dưỡng. Người phụ nữ kia máu lạnh ích kỉ biếи ŧɦái, bởi vì mang tiếng khắc phu bị nhà chồng đuổi ra ngoài nên nàng ta đã trút hết những oán giận lên người mấy đứa trẻ. Ngày nào cũng phải không đánh thì mắng, bắt bọn chúng làm việc nặng nhọc. Thậm chí còn có ý đồ bán một cô bé vào thanh lâu nên việc đầu tiên sau khi những nhân vật phản diện làm sau khi lớn lên đó chính là hợp lực gϊếŧ chết nàng ta.
Tuy rằng tác giả chỉ miêu tả việc này bằng vài ba câu văn, không mô tả chi tiết.
Nhưng Kiều Liên Y vẫn nhớ rất rõ đoạn truyện này.
Chết tiệt, đây là nàng xuyên sách ư?
Kiều Liên Y, à không, Kiều Liên Liên ngơ ngác ngồi dậy. Vừa ngẩng đầu đã thấy hai đứa bé mặc áo bông rách rưới bẩn thỉu, một đứa thì ánh mắt đờ đẫn, đứa còn lại thì ngồi co mình trong góc.
“Muội muội, mẹ đã chết rồi sao?" Cậu bé khoảng sáu tuổi, hai mắt đờ đẫn, lúc nói chuyện không có chút sức lực nào, hình như là lâu lắm chưa được ăn no.
“Bá bá nói mẹ đã chết, mẹ thật sự đã chết rồi.” Cô bé hình như mới hai ba tuổi gì đó, rụt rè sợ hãi. Nhìn qua hình như còn yếu ớt hơn cậu bé kia, giống như là có thể chết bất cứ lúc nào.
Kiều Liên Liên cũng không phải người nhân hậu gì nhưng nhìn hai đứa bé này, đáy lòng nàng có chút chua xót.
"Ồ, chết rồi thì tốt." Lúc này, cậu bé tầm năm sáu tuổi vui vẻ cười tươi.
Kiều Liên Liên: “…”
“Ta không chết.” Nàng tức giận nói, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh hai lần. Cuối cùng bước lên phía trước muốn bế cô bé lên.