Khu thi đấu cơ giáp.
Một omega xinh đẹp xuất hiện nhanh chóng nhận được sự chú ý của nhiều alpha, Nguyễn Quân Hành để ý tới những alpha vốn đang nói chuyện với nhau bỗng lập tức yên tĩnh lại, không ngừng hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Thật ra, so với dáng vẻ trang điểm tinh xảo ở nhà hàng hôm qua, Đường Manh hôm nay ăn mặc rất bình thường, tuỳ tiện túm vài người trên đường cũng có thể tìm được người tương tự.
Nhưng khi tầm mắt dừng trên khuôn mặt thì mặc cái gì đã không còn quan trọng nữa.
Da dẻ trắng trẻo trở nên hồng hào do vừa mới chạy xong, chiếc mũi thẳng thanh tú tinh xảo, đôi mắt mèo to giống như trong truyện tranh. Khi cậu tò mò nhìn trái nhìn phải, tất cả alpha đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu.
Có vài alpha thậm chí còn giật giật mũi, như thể ngửi được cái gì đó trong không khí.
Nguyễn Quân Hành nghe nói omega dù không trong kỳ phát tình thì trên người cũng sẽ toả ra tin tức tố cực nhẹ, phải đến sát gần mới có thể ngửi được.
Hắn cùng Đường Manh cách nhau rất gần, gần đến mức tóc Đường Manh có thể chạm vào hắn nhưng hắn lại chẳng ngửi được gì cả.
Omega xinh đẹp nhăn mày, giống con mèo nhỏ bực bội vì bị loài người vây xem, nhỏ giọng oán giận với Nguyễn Quân Hành: “Chỗ này quá nhiều mùi hương hỗn tạp của alpha, tôi sắp hắt hơi luôn rồi.”
Cậu nói xong bèn cầm lấy cái mũ đồng phục trong tay Nguyễn Quân Hành, đội lên đầu mình, kéo vành mũ xuống che lại hơn nửa khuôn mặt chỉ để lộ chóp mũi ửng đỏ cùng đôi môi căng mọng.
Đôi mắt cậu quá xinh đẹp, khiến người ta lần đầu nhìn cậu đều khó nhận ra dáng môi cậu cũng đẹp hiếm thấy.
Môi cánh hoa có hạt đậu nhỏ.
“Vẫn là mùi hương xung quanh cậu là sạch sẽ nhất.” Đường Manh lầu bầu nói, trên đầu còn đội chiếc mũ của Nguyễn Quân Hành.
Trong nháy mắt đó, Nguyễn Quân Hành cảm thấy bản thân tựa hồ ngửi được hương thơm hư vô mờ mịt trên người Đường Manh khiến người hoa mắt chóng mặt, không phân biệt nổi nam bắc mà chỉ muốn sà vào hõm cổ trắng tuyết kia để hít một hơi thật sâu.
………
Bọn họ chọn một góc mà ngồi xuống.
Omega xinh đẹp có lẽ ngại vành mũ che mất tầm nhìn nên bỏ xuống, cũng không đưa lại cho Nguyễn Quân Hành mà tiện tay để trên cặp đùi khép lại. Một nửa chiếc mũ nằm ở trên quần đùi đen nhánh, một nửa thì nằm trên da thịt trắng bóc.
Ánh mắt Nguyễn Quân Hành giống như đột nhiên bị bỏng mà nhanh chóng rời đi.
“Oa~ sắp bắt đầu rồi.” Đường Manh dựng thẳng lưng, phấn khởi nhìn về phía Nguyễn Quân Hành, có chút làm nũng mà mở miệng: “Bạn học, lát nữa cậu có thể giải thích cho tớ được không?”
“Được.” Hầu kết Nguyễn Quân Hành hơi lăn lộn một chút.
Đường Manh chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Vậy nhờ cậu nhé.”
Nói xong, cậu giống như một đứa trẻ đi xem biểu diễn, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, háo hức mà nhìn về phía sân đấu.
Nhân lúc Đường Manh phân tâm nhìn về hướng khác, Nguyễn Quân Hành hết sức chăm chú nhìn cậu.
Tiếng ồn náo nhiệt bùng nổ.
“A! Tuyết rơi!” Đường Manh nhìn về phía sàn đấu rộng lớn, địa hình trận này chọn ngẫu nhiên trúng cánh đồng tuyết.
Một chiếc cơ giáp màu xanh băng hình người từ một bên sàn đấu đi ra, ngoại hình tinh xảo đẹp mắt, là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp bạo lực và khoa học kỹ thuật tương lai.
“Cơ giáp nói chung chia làm ba loại: tốc độ, phòng thủ và toàn diện. Cơ giáp loại tốc độ, ý trên mặt chữ, lợi thế là tốc độ rất nhanh nhưng phòng thủ yếu; loại cơ giáp phòng ngự thì trái ngược với loại tốc độ; mà loại toàn diện thì trung hoà hai yếu tố trên.”
Nguyễn Quân Hành giới thiệu tiếp: “Cơ giáp Lucifer của Nhậm Triều Bắc là loại toàn diện mới nhất do viện Nghiên cứu sản xuất, đặt làm dựa theo tinh thần lực cấp S của hắn, các dữ liệu cơ giáp tạm thời vẫn chưa được công khai.”
Từ hướng đối diện của sân đấu, một chiếc cơ giáp màu nâu thẫm hình con voi đi ra. Ngoại hình của nó giống loài voi ma-mυ'ŧ đã sớm tuyệt chủng, trên hai cái ngà voi được trang bị súng laser, từng bước đi trên mặt tuyết để lại dấu chân thật lớn.
“Cơ giáp của Địch Diệp Hưng là loại phòng thủ hình thú, khoang điều khiển nằm ở vị trí trái tim. Nghe nói dù chiếc cơ giáp có bị phá huỷ thì người điều khiển vẫn sẽ được bảo vệ trong cabin. Mức độ phòng thủ của nó có thể chịu được các đòn tấn công liên tục từ tinh thần lực cấp B.”
Trên màn hình đồng thời xuất hiện hình ảnh bên trong khoang điều khiển của Nhậm Triều Bắc và Địch Diệp Hưng, họ đều đội mũ máy với dây dợ phức tạp. Cái mũ giống như một con bạch tuộc chặt chẽ bám vào phần đầu của họ, cáp sạc xung quanh tựa như xúc tua của bạch tuộc.
“Kĩ thuật điều khiển hiện nay là kết hợp giữa thao tác tinh thần lực và thao tác tay. Tinh thần lực của Nhậm Triều Bắc là cấp S, so với người bình thường sẽ có ưu thế lớn hơn. Người điều khiển có tinh thần lực dưới cấp S thì phụ thuộc vào thao tác cơ nhiều hơn.”
Tay họ đồng loạt đặt lên bàn điều khiển, ngón tay lướt trên những phím bấm phức tạp, vô số mã lệnh Đường Manh xem không hiểu tựa nước chảy hiện trên màn hình.
“Tuyết rơi ảnh hưởng đến tầm nhìn, tuy nhiên pháo laser tầm xa của Địch Diệp Hưng rất chính xác…….”
Cánh chim máy xuất hiện từ trên người Lucifer, Nhậm Triều Bắc ung dung lái cơ giáp tránh tia pháo, rút ra kiếm ánh sáng giữa trời đầy tuyết.
Nguyễn Quân Hành đang giải thích bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhìn Nhậm Triều Bắc, người từ trước đến nay luôn thận trọng khi mới bắt đầu trận đấu, bay lên trời cao nhanh nhẹn né từng đòn pháo laser, theo những bông tuyết bay tán loạn mà lao xuống voi ma-mυ'ŧ khổng lồ.
Trên màn hình lớn, Nhậm Triều Bắc đeo kính máy khẽ nheo lại mắt xanh, các dãy số liệu hoá 0 1 biến thành những vệt sáng xanh xẹt qua bề mặt chiếc kính, phần dây mạch cảm ứng trên mũ giáp không ngừng chuyển tiếp số liệu để thực hiện các câu lệnh đặc thù phức tạp liên tiếp.
Rất khó để phân tích.
Đây là bí mật chiến đấu của bậc thầy cơ giáp tinh thần lực cấp S, trừ phi phá giải cơ sở dữ liệu của hắn ta, nếu không Nguyễn Quân Hành không thể giải thích được hành động của Nhậm Triều Bắc.
Đòn kiếm đánh vào một điểm bình thường trông không có gì đặc biệt, giây tiếp theo, một chân voi rung lên giống như xảy ra trục trặc.
Từng trận xôn xao phát ra từ trên khán đài:
“Đã xảy ra cái gì vậy?”
“Sao mà Nhậm Triều Bắc làm được thế?”
“U là trời, trước kia chưa từng thấy ảnh dùng chiêu này…”
Trên màn hình lớn, sắc mặt Địch Diệp Hưng vô cùng khó coi, khuôn mặt vốn hung dữ trông có vẻ càng dọa người.
Voi ma-mυ'ŧ nhấc một chân khác lên, pháo laser dưới chân được kích hoạt, năng lượng khủng bố phóng ra làm tan chảy cả một vùng tuyết xung quanh nhưng Lucifer đã sớm bay đến đỉnh đầu cỗ máy, thanh kiếm chính xác mà dừng ở một điểm nào đó.
Đó là một trong số ít điểm yếu của cơ giáp này, cực kì nhỏ, so với hình thể khổng lồ của cơ giáp thì chỉ như một hạt bụi. Địch Diệp Hưng cho rằng dù đối thủ có biết được thì với nhịp độ gấp gáp của trận chiến cũng không thể đánh trúng.
Vậy mà bây giờ….
Cơ giáp màu xanh băng cầm theo thanh kiếm ánh sáng, mỗi nhát kiếm đều đánh trúng điểm yếu một cách chính xác, như một tên đồ tể tàn nhẫn đang múa đao mà chặt hết khả năng tấn công của đối thủ. Thân thể to lớn của voi ma-mυ'ŧ trông thật buồn cười trước sức mạnh áp đảo như vậy.
Toàn khu yên tĩnh.
Đây là một trận chém gϊếŧ đơn phương.
Nguyễn Quân Hành có chút cứng đờ mà quay đầu, nhìn Đường Manh bên cạnh đã hoàn toàn mê mệt.
Khoé miệng Đường Manh hơi nâng lên, tay đặt trên đầu gối vô ý nắm chặt vành mũ, ngẩng đầu không nhúc nhích, hai con mắt giống như là đang sáng lên.
Đây là ánh mắt tràn ngập khát khao, bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt như vậy đều sẽ không nghi ngờ tình yêu cuồng nhiệt của omega này.
Nguyễn Quân Hành thẳng lăng mà nhìn chằm chằm Đường Manh.
Ngón tay giấu trong găng tay hơi run rẩy một chút, một trận xúc động không tên như đang thôi thúc hắn làm gì đó.
Bọn họ ngồi gần nhau như vậy.
Hình như hắn lại ngửi được mùi hương trên người Đường Manh, hương thơm thần bí như có như không quấn lấy trái tim hắn mà kéo xuống vực sâu không đáy.
Cho dù có bị coi là công cụ hình người cũng được, bị xem như thú vui tiêu khiển trong thời gian ngắn cũng được, hắn vẫn muốn đến gần cậu một chút, thậm chí còn gần hơn chút nữa.
Nhưng cho dù có tới gần đến đâu thì đóa hồng này cũng không thuộc về hắn.
……
Đường Manh phát hiện trận đấu này khác hoàn toàn so với miêu tả trong sách. Trong sách Nhậm Triều Bắc từ trước tới nay chưa từng làm ra hành động phá hoại diện tích lớn với cơ giáp của bạn học, nhưng bây giờ……
Đường Manh không thể đánh giá trận đấu này dưới góc nhìn chuyên môn, cậu có chút ngây ngốc mà nhìn con voi ma-mυ'ŧ bị cắt đứt ngà voi và bốn cái chân ngã xuống nền tuyết. Phảng phất như cảm nhận được sự hào hùng của loài động vật đã bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử này.
So với trên sách càng sống động hơn, so với trong video càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Một loại cảm giác chấn động xa lạ bò lên cột sống, theo đó mà một đường lan tràn quét qua đầu óc, mỗi một sợi thần kinh cứ như đang run rẩy vì trận chiến này.
Cậu từ trước đến nay vậy mà không phát hiện…… Hóa ra cơ giáp lại có thể đẹp như vậy…….
Cậu về sau cũng có thể điều khiển cơ giáp như vậy sao?
Chỉ nghĩ thế thôi mà trái tim vốn đã đập bình bịch lại càng thêm mãnh liệt.
Lucifer nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh sáng chói mắt đâm vào trái tim của voi ma-mυ'ŧ, mũi kiếm mang theo sức mạnh tương đương với chấn động từ một vụ nổ cấp B, không chút do dự mà đâm xuống.
Tuyết bay khắp nơi.
Tiếng nổ mạnh vang vọng toàn bộ khu thi đấu cơ giáp.
Dư chấn của vụ nổ kinh người này khiến Đường Manh bỗng rùng mình, một bàn tay đeo găng tay trắng ôm lấy vai Đường Manh, rất lịch sự mà ôm hờ, cách lớp bao tay cũng không có đυ.ng vào da thịt cậu, bên tai truyền đến giọng nói nghiêm trọng của Nguyễn Quân Hành: “Tình huống của Địch Diệp Hưng có khả năng không tốt lắm.”
Đường Manh hơi sửng sốt, nhìn về hướng màn hình lớn sau trận tuyết đầy trời vừa rồi, khung video của Địch Diệp Hưng nhấp nháy hai cái rồi chìm vào bóng tối.
“Dừng! Nhân viên cấp cứu mau tới đây!!!”
Trên màn hình của Nhậm Triều Bắc, alpha tóc bạc mắt xanh đã kết thúc trận đấu kia không hề có bất cứ biểu cảm gì, hắn ta gỡ mũ giáp cảm ứng xuống, mở buồng lái, từ trên cơ giáp xanh băng nhảy xuống.
Giày quân đội rơi trên nền đất tuyết, gọng kính trên chiếc mũi cao thẳng không hề nghiêng lệch, ánh sáng xanh lóe lên, trên mắt kính là con số trung thực ghi lại thời gian của cuộc đấu này:
【0 (tiếng): 1 (phút): 0 (giây)】
Một bông tuyết nhỏ từ không trung bay xuống, Nhậm Triều Bắc nheo mắt lại, tầm mắt xuyên qua vô số khuôn mặt khϊếp sợ của người xem, không nghiêng không lệch dừng trên người của omega xinh đẹp trong góc khán đài. Ánh mắt lạnh băng như đang tuyên bố trước kết quả của trận quyết đấu vào bốn tháng sau giữa hắn ta và omega này.
Nhưng Nhậm Triều Bắc lại nhìn thấy Đường Manh đứng dậy, vọt vào trong đội ngũ nhân viên cấp cứu.
Trong cuộc chiến thắng áp đảo này, ánh mắt cuối cùng của Đường Manh vẫn không nhìn về phía hắn ta.
“…… Chậc.”