Đường Manh khiêu chiến với Tề Hạo, đây là tình huống thường xuyên xảy ra ở Học viện Quân sự Liên bang, giống như Địch Hưng Diệp khiêu chiến Nhậm Triều Bắc trước đây. Chỉ là lần này, bởi vì bên khiêu chiến là omega nên độ nổi tiếng của trận quyết đấu này không hề kém cạnh thậm chí còn hot hơn cả trận của Nhậm Triều Bắc và Địch Hưng Diệp về một số phương diện nào đó.
Đường Manh gặp được Tống Vân Thâm và Thiều Chi Chi ở Khu Thi đấu Cơ giáp.
Sống lưng Tống Vân Thâm thẳng tắp, không hề có chút hoảng hốt nào.
Quan hệ của Tống Vân Thâm và Thiều Chi Chi không được tốt, dù sau này Đường Manh đã nói một số lời hay về Tống Vân Thâm trước mặt Thiều Chi Chi nhưng Thiều Chi Chi vẫn không thích Tống Vân Thâm.
Chẳng qua vào giây phút này, Thiều Chi Chi lại hơi sợ hãi mà đứng bên cạnh Tống Vân Thâm, cố gắng tránh khỏi cái nhìn chăm chú của quá nhiều alpha xung quanh.
Nồng độ tin tức tố của alpha trong Khu Thi đấu thật sự là quá cao. Rất nhiều alpha ở chỗ này đều không có ý thức giảm bớt tin tức tố của bản thân. Nếu bỏ qua sự áp bức tự nhiên của tin tức tố alpha đối với omega mà chỉ ngửi mùi không thì cũng không được dễ chịu lắm.
Khi nhìn thấy Đường Manh mặc trên người bộ đồng phục đen nhánh, nhất thời Thiều Chi Chi không dám tiến lên nhận người lắm. Tuy Đường Manh thấp hơn cả một cái đầu so với alpha xung quanh, dáng người cũng nhìn càng mảnh mai hơn nhưng khí thế của cậu lại vô cùng kinh người.
Dù Tống Vân Thâm nhìn cũng có vẻ rất có khí thế nhưng Thiều Chi Chi cách Tống Vân Thâm rất gần nên cô phát hiện lúc này Tống Vân Thâm đang vô cùng căng thẳng. Từ phần cổ đến sống lưng gần như là biến thành một đường thẳng, cậu ta như là một con nhím nhỏ đang sợ hãi người ngoài mà cố gắng xù gai nhọn trên người để uy hϊếp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi người liếc tới như hổ rình mồi.
Mà Đường Manh trông vẫn tốt tính cười khanh khách như trước đây, kỳ diệu là khí thế lại không hề thua kém gì so với đám alpha xung quanh kia.
Thiều Chi Chi nở một nụ cười thẹn thùng với Đường Manh.
Tống Vân Thâm thì hưng phấn vẫy tay với Đường Manh, hào hứng nói: “Manh Manh, chúng tớ đến cổ vũ cậu đây.”
“Sao lại có nhiều omega đến đây thế? Khu Thi đấu là chỗ mà omega có thể tới hả?”
“Mấy omega này nhìn cũng đẹp đấy, cho ông chọn thì ông chọn ai?”
“Cái người đăng ký vào Khoa Cơ giáp quá xinh đẹp lại còn không biết thân biết phận, không hợp làm vợ. Cái omega đang vẫy tay nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng nghe nói là trước kia cậu ta từng dùng tin tức tố câu dẫn Nhậm Triều Bắc ở Khu Thi đấu, quá bạo dạn, tôi cũng không thèm. Còn omega cười thẹn thùng kia thì cũng được.”
“Nếu tôi mà là Tề Hạo thì lát nữa tôi sẽ nhường một chút lúc thi đấu, biết đâu lại có thể ôm được người đẹp về nhà.”
Thiều Chi Chi đang đứng sau Tống Vân Thâm mỉm cười ngượng ngùng nghe được những lời nói xung quanh này liền lập tức ngưng cười.
Cô cảm giác được sự đen đủi nói không thành lời.
Loại đen đủi nghẹn ở trong lòng này khiến cô thay đổi cả tư thế rụt rè của mình, lấy một hơi mà cao giọng hô với Đường Manh: “Đường Manh cố lên! Đánh ngã hết đám alpha đó đi!”
Sau khi hô xong thì Thiều Chi Chi vẫn không dám nhìn phản ứng của những người xung quanh nên đành nỗ lực học theo dáng vẻ của Tống Vân Thâm mà ưỡn ngực ngẩng đầu, làm ra vẻ không thể chọc tới.
Đường Manh làm ra ký hiệu ok với Thiều Chi Chi, ngón trỏ và ngón cái làm thành chữ ‘o’ vừa vặn khoanh lại một cái mắt mèo, Đường Manh khẽ chớp mắt một cái với nhóm cổ động viên của mình.
Ngay lúc này Nguyễn Quân Hành cũng đuổi kịp đến đây. Tống Vân Thâm còn đang vui sướиɠ vẫy tay vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nguyễn Quân Hành ôm bó hoa tươi to đùng, trên lưng còn đeo một cái ba lô không biết đựng cái gì mà căng phồng lên thì biểu cảm hơi ngơ ra.
Nhà mi chuẩn bị cũng quá đầy đủ rồi đấy.
Tống Vân Thâm cho rằng mình hành động đã rất nhanh bởi vì cậu ta có họ hàng làm việc ở Học viện Quân sự Liên bang nên sau khi biết Đường Manh sẽ đấu với Tề Hạo là cậu ta đã lập tức xin nghỉ bên Học viện Omega để chuẩn bị chạy tới làm cổ động viên cho Đường Manh nhằm giành lấy hảo cảm.
Đồng thời, Tống Vân Thâm cũng không tính toán hiềm khích trước đây mà mời Thiều Chi Chi đi cùng nhau để cổ vũ Đường Manh. Đây cũng là do ba nhỏ cậu ta dạy: phải tranh thủ mọi thứ có thể hợp tác được, dù là người mình ghét trước kia thì cũng có thể tranh thủ. Dù sao thì trên thế giới này không có trà xanh đáng ghét thật sự, đa số mọi người chỉ ghét trà xanh không trà với bản thân mà thôi.
Quả nhiên sau khi Tống Vân Thâm nói “Cậu là bạn thân nhất của Đường Manh, nếu Đường Manh nhìn thấy cậu thì sẽ rất vui mừng” là khoảng cách giữa cậu ta và Thiều Chi Chi đã lập tức xích lại gần nhau.
“Nguyễn Quân Hành, chúng tớ ở chỗ này.” Thiều Chi Chi vẫy tay với Nguyễn Quân Hành.
Biểu cảm của Tống Vân Thâm cứng đờ, linh cảm thầm kêu không ổn.
Má, sao nghe giọng điệu này lại thấy quan hệ của Thiều Chi Chi và Nguyễn Quân Hành khá tốt thế.
Giây tiếp theo, cậu ta liền nhìn thấy Nguyễn Quân Hành dùng dáng vẻ vội vàng khi nhìn thấy người quen nhanh chân bước tới gần mà nói với Tống Vân Thâm cùng Thiều Chi Chi: “Tớ biết các cậu nhất định sẽ đến mà. Các cậu có quan hệ tốt với Đường Manh như vậy, hai người đến cái là trông Đường Manh cũng vui vẻ hơn nhiều.”
Tống Vân Thâm lạnh mặt.
Lời nói tâng bốc quá thường gặp, cậu ta có mắt, đương nhiên có thể nhìn ra được vừa nãy tâm trạng của Đường Manh rất tốt.
“Nếu các cậu cần thì chút nữa tớ sẽ giảng giải một chút tình huống của trận đấu cho các cậu.” Nguyễn Quân Hành dịu giọng nói.
Thiều Chi Chi liên tục gật đầu: “Được nha được nha.”
Tống Vân Thâm vẫn bày ra vẻ mặt khinh thường. Bởi vì cậu ta biết một ít nền tảng về cơ giáp, tuy chỉ giới hạn ở trình độ lý thuyết suông nhưng xem thi đấu thì vẫn có thể hiểu được.
Nguyễn Quân Hành mở ba lô ra, “Tớ sợ các cậu không có thời gian chuẩn bị được nhiều đồ nên đã mang thêm một ít đồ cổ vũ cho mọi người.”
Tống Vân Thâm vừa nãy còn khinh thường đã lập tức dán mắt vào mấy thứ đồ kia, òa nhìn một cái thôi mà xem cậu ta thấy được cái gì đây
Lightstick có tên của Đường Manh
Pháo hoa
Loa nhỏ
“Cái này cho cậu.” Nguyễn Quân Hành tươi cười mà đưa mấy thứ đồ này cho Tống Vân Thâm.
Tống Vân Thâm: “Cảm ơn.” Vốn định từ chối nhưng thật sự là người này đưa quá nhiều.