Tui không cắt chương đâu nó ngắn dị thui á ㅍㅅㅍ
Nhậm Triều Bắc mở quang não, chấp nhận yêu cầu xem mắt Tống Vân Thâm gửi tới.
Kết quả một lát sau, trên quang não vậy mà gửi đến thông báo hủy bỏ xem mắt.
Việc này làm hắn ta không ngờ được. Nhậm Triều Bắc nghĩ đến tin tức cha Nhậm nói Tống gia định sắp xếp cho Tống Vân Thâm xem mắt với Tần Văn Tuấn. Chẳng lẽ cuối cùng Tống Vân Thâm cũng chấm dứt dây dưa với hắn ta để chung sống với Tần Văn Tuấn sao?
Nghĩ như vậy, Nhậm Triều Bắc click mở lý do hủy bỏ Tống Vân Thâm điền, trên đó ghi: “Tôi có đối tượng yêu thích mới rồi, là Đường Mãnh đó ~”
Đường Mãnh.
Cái tên này lại mạnh mẽ đâm vào mắt hắn ta lần nữa, như một con nhện phun tơ dệt lưới ở xung quanh hắn ta tạo ra một loạt quan hệ liên quan với cuộc sống của hắn ta.
Nhậm Triều Bắc đẩy gọng kính một chút, nhìn các bài đăng có tên Đường Mãnh xuất hiện liên tiếp không dứt trên Tinh Võng:
# Đường Mãnh chỉ dùng 11 giây đã giải quyết Tần Văn Tuấn #
# Người có tinh thần lực cấp S mới xuất hiện! Đường Mãnh rốt cuộc là ai? #
# Nhậm Triều Bắc cùng Đường Mãnh, ai mạnh hơn? #
# Bàn luận chi tiết cuộc khiêu chiến của Đường Mãnh với Tần Văn Tuấn #
# Tinh thần lực của Đường Mãnh đến tột cùng là khủng bố đến mức nào #
……
Trước đây, người hưởng thụ đãi ngộ nhiệt liệt như này luôn là hắn ta.
Rõ ràng cậu ta biết đó là thứ hắn ta để ý.
Tay Nhậm Triều Bắc đè lại phần sau cổ, xoay đầu một chút.
Cậu ta muốn làm cái gì đây?
……
“Được rồi, không cần tiễn tớ nữa đâu.” Quan Phục Linh nâng một bàn tay lên, ngón cái chạm vào bốn ngón tay khép lại, “Ngày mai gặp nhé.”
Tạm biệt Diệp Chỉ Nhu hiếu khách. Bà ấy xoay người rời đi, xe huyền phù càng đi càng xa. Một lát sau lại vòng trở về, dừng ở chỗ có thể nhìn thấy lối ra vào ở khu nhà mới của Diệp Chỉ Nhu.
Cửa sổ xe chuyển thành hình thức một chiều. Bà ấy tựa đầu lên cửa sổ, buồn tẻ mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Ngón tay sơn móng đỏ gõ từng cái một lên cửa sổ xe, như đang đếm ngược không tiếng động.
Khi tầm nhìn xuất hiện một bóng hình quen thuộc thì môi đỏ nhếch lên, nở một nụ cười.
Tay bà ấy sờ lấy hoa tai tinh xảo trên vành tai, một giọng nói rất nhỏ chui vào màng nhĩ. Đó là giọng nói của Nhậm Triều Bắc: “Chào bá mẫu ạ.”
Chào hỏi rất lịch sự phải phép đấy.
“Triều Bắc, sao cháu lại tới đây?” Giọng nói của Diệp Chỉ Nhu nghe có chút kinh ngạc.
“Dì dọn đến nhà mới, cháu đương nhiên phải tới chúc mừng rồi.” Nhậm Triều Bắc nói: “Đây là quà tân gia cháu chuẩn bị cho dì ạ.”
“Ui trời, cháu tới là được rồi còn tặng quà gì chứ —— cái này quý quá, không được không được. Triều Bắc à, cháu đem về đi.” Diệp Chỉ Nhu nói.
“Bá mẫu, đây là tấm lòng của cháu, xin đừng từ chối ạ.”
Quan Phục Linh nhắm mắt lại, trước mắt như có thể hiện ra hình ảnh Diệp Chỉ Nhu không ngừng lắc đầu với cả cậu con trai ngoan nhìn có vẻ lễ phép nhưng thật ra chỉ dùng lý trí người trưởng thành duy trì sự kiên nhẫn.
Vào cái đêm tuyết không tìm được mèo kia, bà ấy vào nhà nhìn Nhậm Triều Bắc vẫn ngồi trên sô pha đọc sách y như trước.
Bà ấy mang theo hơi thở của băng tuyết còn chưa tan, đi đến trước mặt Nhậm Triều Bắc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Nhậm Triều Bắc, rút quyển sách trong tay thằng nhóc rồi xé thành mảnh nhỏ ngay trước mặt nó. Những mảnh giấy nhỏ bay lả tả xuống như bông tuyết từ trong tay bà ấy.
“Không có sách đọc đúng là không dễ chịu gì, đúng chứ?” Bà ấy nhếch khóe môi, giống lúc đọc sách cho đứa con trai này mà lười biếng nói: “Nếu mày xử lý chuyện này tốt hơn một chút, giả vờ là mày chỉ không cẩn thận để mèo chạy đi thì bây giờ, sách cũng sẽ không bị xé mất.”
“Mày đó, thật sự là quá ngây thơ.” Bà ấy không thể che giấu hận ý khi nhìn đứa trẻ này, cuối cùng lại nở nụ cười, “Ngu xuẩn, tao không hề muốn dạy dỗ mày.”
Mày đang hận tao. Tao biết.
Mày muốn trả thù tao. Tao cũng biết.
Mày muốn tao đau khổ. Tao đương nhiên biết.
Nhưng tao lại cố tình không để mày được như ý.
Tao một chút cũng không đau khổ, con ơi.
Tao một chút cũng không thèm để ý, con ơi.
Tao một chút cũng không yêu mày, con ơi.
Quan Phục Linh che miệng, đầu ngón tay làm son môi loe ra khóe môi, nghe đứa con sau khi lớn lên đã học được cách thoái thác lừa đảo: “Bá mẫu, lần gặp trước là cháu không đúng. Cháu không nên can thiệp chuyện giữa dì với bá phụ. Dì không nhận là đang còn giận cháu lần trước sao?”
“Không không không, dì không có ý này.” Diệp Chỉ Nhu tự trách nói, “Nhanh vào ăn chút điểm tâm đi.”
“Mấy lời bảo bối nhỏ nói với cháu ngày đó đừng để trong lòng nhé! Nó nói chuyện như thế là có lý do……” Diệp Chỉ Nhu nhẹ giọng nói: “Đều do dì. Là dì xảy ra tranh chấp với Đường Tu Trúc nên bảo bối nhỏ nó….. nó muốn bảo vệ dì, mới phản kháng lại cha nó.”
Những lời này vừa nói xong thì cả Quan Phục Linh và Nhậm Triều Bắc đều hơi nhướng đuôi lông mày.
“Dì không biết Đường Tu Trúc nói gì với cháu nhưng từ bé đến lớn, bảo bối nhỏ luôn là một đứa trẻ ngoan. Nó rất nghe lời, chưa bao giờ trái ý cha nó.”
“Cho đến buổi tối ngày hôm đó.”
“Thật ra trong lòng nó rất là bất an. Dì biết chứ. Mỗi lần nó lo lắng là sẽ có động tác tay nhỏ. Thời điểm rời nhà hôm đó, trời rất tối, cái tay không nắm tay dì kia vẫn luôn nắm chặt góc áo.”
“Khi tới nhà mới thì nó vẫn luôn cố gắng làm chính mình vui vẻ, muốn dì cũng hào hứng theo. Nhưng dì nuôi nó nhiều năm như vậy sao có thể không nhìn ra được chứ?”
"Dì biết nó chịu áp lực rất lớn. Khi đó, Đường Tu Trúc đóng băng tài khoản của chúng ta. Trên người nó không có tiền, áp lực cảm xúc quá lớn nên khi gặp mặt với cháu hôm đó, nghe cháu nhắc tới Đường Tu Trúc mới ăn nói như vậy.”
“Triều Bắc, cháu không cần để trong lòng là được.” Diệp Chỉ Nhu nhẹ giọng nói: “Việc của dì chú là việc giữa người lớn với nhau, không liên quan gì đến mấy đứa trẻ như các cháu.”
“Là người làm mẹ này không tốt, không bảo vệ được đứa con của mình.”
“Quà của cháu quá quý giá, dì thật sự không thể nhận. Lúc trước cháu tặng đồ quý như vậy, dì nhận là muốn thay Đường Manh làm chủ việc kết hôn. Nhưng hiện tại, dì không muốn can thiệp bất kỳ ý định gì của nó. Nó thích ai, muốn làm việc gì thì cứ để nó đi làm đi. Đây là một trong số ít những việc mà một người mẹ không đủ tiêu chuẩn như dì có thể làm cho nó.”
“Bá mẫu, dì là một người mẹ tốt.” Nhậm Triều Bắc dừng một chút mới nói: “Là người mẹ tốt yêu con mình vô điều kiện.”
“Không phải đâu Triều Bắc.” Giọng nói Diệp Chỉ Nhu nhẹ như đang thở dài, bà nghĩ đến cha mẹ mình: “Làm cha mẹ sẽ không yêu thương con vô điều kiện, chỉ có con cái mới có thể yêu cha mẹ vô điều kiện.”
“Dì yêu Đường Manh như vậy là vì đáp lại toàn bộ tình yêu mà Đường Manh cho đi từ trước đến nay.”
Bà nghĩ tới Đường Tu Trúc nên nhẹ nhàng nói: “Nên nói như thế nào đây. Dì nghĩ, mấy năm đầu mà mỗi đứa trẻ sinh ra đều sẽ yêu cha mẹ hết mình không cần hồi đáp.”
“Nhưng lại không khéo vì có cha mẹ sẽ vô ý bỏ lỡ đoạn thời gian kia.”
“‘Cũng có cha mẹ, có lẽ là khi bọn họ còn là trẻ con chưa từng nhận được chút hồi đáp tình cảm nào từ cha mẹ nên khi chính họ làm cha mẹ, dù có nhận được tình cảm của đứa trẻ đúng khoảng thời gian đó cũng không thể đáp lại.”
“Dì nghĩ đây là một việc đáng tiếc. Dù là đối với cha mẹ hay là với đứa trẻ.”
Tất cả đều cực kỳ an tĩnh.
Dù là người mẹ hay là đứa con, trên mặt họ đều là biểu cảm tương tự nhau.
“May mắn là mẹ cháu cũng là một người mẹ tốt.” Diệp Chỉ Nhu nở nụ cười nói: “Vừa nãy cô ấy ở chỗ dì còn hỏi dì dạy dỗ bảo bối nhỏ như thế nào như cách dì hỏi người khác chỉ dạy nấu nướng vậy. Một người kiêu ngạo như cô ấy cũng sẽ vì con mình mà tới nhờ vả dì.”