“Chào buổi chiều, ngài Nhậm Triều Bắc.” Âm thanh máy móc không cảm xúc của Alpha vang lên.
Nhậm Triều Bắc ấn nút, chọn chế độ chỉ kết nối tinh thần lực, mặt lạnh tanh đội mũ giáp cảm ứng lên.
Một trăm cái xúc tua trên mũ giáp không ngừng rung động, Nhậm Triều Bắc nhắm mắt lại, chải chuốt hàng ngàn hàng vạn ‘sợi dây’ trong không gian tinh thần .
Đây là bài tập hàng ngày của hắn ta.
Tất cả các ‘sợi’ trong không gian tinh thần của hắn ta đều dùng phương pháp huấn luyện đặc biệt có quy luật riêng nhờ đó mà có thể dễ dàng tìm được ‘sợi’ hắn ta muốn, tựa như thông qua mục lục sách mà lật được đúng tờ cần tìm trong cuốn sách vậy.
Biên soạn một cuốn sách tham khảo là công việc quan trọng nhất nhưng sắp xếp hàng vạn ‘sợi dây’ này cũng là một nhiệm vụ gian khổ không kém quan trọng.
Nhậm Triều Bắc đang trong quá trình sửa sang lại thì không gian tinh thần của hắn ta đột nhiên xảy ra một trận xao động, những trang sách trở nên lộn xộn.
“Ngài Nhậm Triều Bắc, kỳ dễ cảm của ngài đến rồi.” Alpha lên tiếng.
Hương vị tuyết tùng nhàn nhạt tràn ngập trong nhà. Mùi bách tùng cực nhạt còn mùi băng tuyết thì lại nồng, tựa như tùng bách sinh trưởng nơi vách đá trên núi, lạnh lùng cao ngạo, cách xa trần tục, tuyết đọng trên tán lá một khi rơi khỏi nhánh cây nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Nhậm Triều Bắc không dao động mà nhắm hai mắt, tiếp tục sắp xếp không gian tinh thần lực.
Tinh thần lực của alpha trong kỳ dễ cảm cực kì không ổn định khiến những ‘sợi dây’ đã được sắp xếp chỉnh tề cũng bắt đầu rối tung lên.
“Ngài Nhậm Triều Bắc, Alpha kiến nghị ngài nhanh chóng tiêm thuốc ức chế hoặc tìm omega để vượt qua kỳ dễ cảm.” Alpha lại nhắc nhở lần nữa.
Nhậm Triều Bắc mắt điếc tai ngơ mà sửa sang các ‘sợi dây’, tinh thần lực cưỡng chế đè lại từng cái đang có ý đồ thoát khỏi sự khống chế của mình. Bởi vì tính chất sinh lý đặc biệt của kỳ dễ cảm mà khả năng điều khiển tinh thần không còn chính xác như trước, đôi lúc tinh thần lực quá mạnh làm đứt các ‘sợi’ liên tục.
“Ngài Nhậm Triều Bắc, xin hãy ngắt chế độ kết nối tinh thần càng sớm càng tốt.” Alpha phát ra thông báo cảnh cáo.
Nếu lúc trước Đường Manh giống như con mèo nhỏ lạc đường bị vướng vào cuộn len đáng thương mà vấp ngã nhưng trên thực tế cũng không xảy ra việc gì lớn. Thì Nhậm Triều Bắc giờ phút này giống như một con chó lớn điên cuồng cắn xé áo lông đã sắp hoàn thành, sợi len đứt đoạn tạo thành tổn thương cho thế giới tinh thần khiến trạng thái của chú chó trông không tốt lắm.
“Ngài Nhậm Triều Bắc, mời……” Alpha còn chưa nói xong thì Nhậm Triều Bắc đã tắt hình thức hỗ trợ AI. Cùng lúc đó, hệ thống chủ của Alpha còn cảm nhận được tín hiệu kết thúc truyền đến từ chiếc cơ giáp của Địch Hưng Diệp.
Hình ảnh cuối cùng trong khoang điều khiển của voi ma-mυ'ŧ là nụ cười xán lạn đáng yêu của một omega xinh đẹp, cậu vẫy tay với không khí, “Ngài Alpha, cảm ơn sự hướng dẫn của ngài hôm nay, về sau cũng xin quan tâm nhiều hơn nhé! Tạm biệt nha~”
………..
Đường Manh hào hứng phấn chấn mà xuống khỏi cơ giáp.
Tuy cậu còn muốn tiếp tục chơi cơ giáp nhưng mức độ hỏng hóc của voi ma-mυ'ŧ thực sự quá lớn, cái đuôi voi đã bị cậu chơi chán rồi không còn gì để nghịch nữa.
Quan trọng hơn là, cậu nhận được thông báo lịch hẹn kiểm tra sức khoẻ giữa chừng.
Bởi vì tinh thần lực cấp S của Đường Manh đã được ghi nhận vào cơ sở dữ liệu Liên Bang, là omega có tinh thần lực cấp S đầu tiên, cậu cần nhanh chóng đi làm kiểm tra toàn diện.
Dưới sự phối hợp của Nhậm Thanh Việt, thời gian kiểm tra sức khoẻ của Đường Manh sớm nhất cho Đường Manh đã được đổi thành 4 giờ chiều nay.
Cũng chính là nửa tiếng nữa.
Đường Manh không từ chối lần kiểm tra sức khoẻ này, một phần vì cậu muốn mượn việc nhờ chỉ dẫn mà tán gẫu với Nhậm Thanh Việt về ý tưởng vẽ tranh của mình, như vậy thì đến lúc trực tiếp cho Nhậm Thanh Việt xem thành phẩm thì sẽ không quá đột ngột, một phần khác thì bởi vì cậu cũng tò mò về biến hoá của cơ thể mình.
Phân hoá thành alpha không chỉ thay đổi tin tức tố mà cả những mặt khác của cơ thể cũng sẽ xảy ra thay đổi.
Trước khi ra cửa hôm nay Đường Manh còn cảm thấy hình như mình có cao hơn một chút cơ!
Trong sách không có nói Đường Mãnh cao bao nhiêu nhưng Đường Manh hi vọng dù bản thân không được như Địch Hưng Diệp thì ít nhất cũng không cần lùn hơn Nguyễn Quân Hành. Nếu không đến lúc ra ngoài, hôn bà xã còn phải nhón chân thì cũng không tiện lắm.
“Nguyễn Nguyễn, tớ có chút việc phải đi trước đây!” Đường Manh lưu luyến mà nói.
“Là phải về vẽ tranh sao?” Nguyễn Quân Hành dịu dàng nói: “Thật mong chờ bức tranh của cậu mà.”
“Không phải, tớ cần đến bệnh viện trung tâm kiểm tra sức khoẻ.”
“Kiểm tra sức khoẻ?” Tốc độ nói chuyện của Nguyễn Quân Hành có hơi nhanh, “Cậu có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không có không có.” Đường Manh giải thích một lượt thông báo vừa nhận, nhấn mạnh mà nói: “Tớ thật sự không có việc gì lớn, Nguyễn Nguyễn cậu cứ yên tâm làm việc ở đây là được, không cần đi với tớ!” Cậu sợ Nguyễn Quân Hành nhất định muốn đi cùng mình rồi gặp phải Nhậm Thanh Việt.
Có được đảm bảo của Nguyễn Quân Hành Đường Manh mới an tâm mà rời đi.
Sau khi trong phòng chế tạo cơ giáp chỉ còn lại hai người là Nguyễn Quân Hành cùng Địch Hưng Diệp, Địch Hưng Diệp nhìn thấy nụ cười chợt biến mất trên mặt Nguyễn Quân Hành.
Tuy nhiên vì cậu ta đã thấy khả năng lật mặt của Nguyễn Quân Hành quá nhiều lần, hơn nữa còn vừa bị một omega đả kích nên Địch Hưng Diệp đã tê liệt rồi. Mặt không cảm xúc nhìn Nguyễn Quân Hành đi vào phòng thay đồ thay quần áo, cũng không tự rước lấy nhục mà hỏi tại sao lại không mặc như vậy nữa.
Cậu ta nhìn Nguyễn Quân Hành rút đi nụ cười trên mặt, nhìn Nguyễn Quân Hành thay lại đồ thường, nhìn Nguyễn Quân Hành rời khỏi phòng chế tạo cơ giáp…… Khoan đã?!
“Cậu làm gì đấy?” Tính Địch Hưng Diệp vốn nóng nảy định tóm lấy Nguyễn Quân Hành.
Nguyễn Quân Hành quay đầu lại, dùng ánh mắt bình tĩnh đến mức đáng sợ nhìn chằm chằm cậu ta. Trong nháy mắt đó, trong đầu Địch Hưng Diệp hiện ra một con rắn độc với răng nanh nhỏ giọt nọc đang chỉ chực chờ cắn người, cảm giác áp lực mãnh liệt khiến Địch Hưng Diệp nghĩ tới uy áp của alpha đỉnh cấp. Cậu ta buông tay theo bản năng, ngơ ngác nhìn bóng dáng rời đi của Nguyễn Quân Hành.
Ngón tay thon dài tựa như những con rắn linh hoạt chui vào trong bao tay đen như mực, con ngươi hắn đen đến mức khủng bố, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại mỗi cử chỉ biểu cảm, mỗi câu mà Đường Manh nói trước khi đi.
—— “Không có mà, cơ thể tớ rất khoẻ mạnh, chỉ là kiểm tra toàn diện bình thường thôi, vừa lúc buổi chiều không có việc gì cả, tớ liền đi kiểm tra thôi.”
—— “Cậu đừng đi cùng tớ, không cần đâu, cậu làm việc của mình là được rồi.”
……..
Hắn không có nhắc đến việc đi cùng Đường Manh nhưng cậu ấy lại từ chối tận ba lần, từ lời nói cho đến biểu cảm rồi ngôn ngữ cơ thể đều cực kì chống cự, giống như lo lắng hắn phát hiện ra chuyện gì vậy.
Là chuyện gì mới được chứ?
Nguyễn Quân Hành đi vào góc chết của một chiếc camera, khi đi ra lần nữa thì quần áo toàn thân trên dưới của hắn đều thay đổi lần nữa, trên mặt đeo khẩu trang kín kẽ.
Hắn nhìn Đường Manh ngồi trên một chiếc xe bay công cộng.
*
Tin tức tố mùi tuyết tùng càng lúc càng đậm, vị tuyết tùng hoà lẫn cùng băng tuyết trong cơn bão lọt ra từ khe cửa như đánh vào mặt người đang gõ cửa.
Cha Nhậm giống như bị lạnh mà hơi run một chút mới tiếp tục giơ tay gõ cửa, không ai trả lời, cha Nhậm tựa cửa nói: “Kỳ dễ cảm của con có chút rối loạn, cha đã nói với con rồi mà, thuốc ức chế chỉ có tác dụng tạm thời lại có hại với cơ thể. Cấp bậc alpha như con mà không có omega an ủi còn luyện tập với cường độ cao trong thời gian dài thì cơ thể sẽ càng ngày càng kém đi.”
Đã được một tiếng kể từ lúc Nhậm Triều Bắc bất ngờ đến kỳ dễ cảm, hắn ta không hề ra khỏi cửa vẫn nhốt mình trong phòng huấn luyện, không đi lấy thuốc ức chế, tin tức tố dày đặc trong phòng hình thành một lớp giới nghiêm, cha Nhậm không rõ đứa con trai này đang phát điên cái gì.
“Chỉ có những alpha ở tầng lớp áp chót không tìm được omega xứng đôi tin tức tố cao thì mỗi năm mới phải ỷ lại vào thuốc ức chế. Lúc trước con cứ dùng suốt, cha cũng ủng hộ, dù sao thì cũng không tìm được omega có độ xứng đôi cao với con. Bây giờ, thuốc ức chế tốt nhất cho con đã xuất hiện.”
Cha Nhậm cảm thấy mình không thể để Nhậm Triều Bắc tiếp tục dùng thuốc ức chế, chính bởi vì thằng nhóc vẫn luôn dùng thuốc nên chưa từng được an ủi chính thức trong kỳ dễ cảm bao giờ mới càng lớn lại càng điên cuồng ngỗ nghịch như vậy.
“Cha đã liên lạc với Nhậm Thanh Việt, để nó sửa lại thời gian rồi. Chiều nay Đường Manh sẽ tới chỗ nó.”
Cửa phòng chợt mở ra, tin tức tố nồng đậm như bão tuyết vọt ra, tin tức tố thuộc về alpha cấp S khuếch tán trong nháy mắt làm thái dương cha Nhậm bắt đầu chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ông không khỏi thuận theo bản năng mà giảm âm lượng xuống: “Đương nhiên, cha không có ý bắt ép con, cha chỉ là vì muốn tốt cho con, nếu con không muốn…….”
“Mấy giờ?” Alpha tóc bạc mắt xanh lạnh băng hỏi.
“À.” Cha Nhậm sửng sốt một chút mới phản ứng lại, “Nửa tiếng sau.”
Nhậm Triều Bắc đi ra khỏi phòng huấn luyện, đến tủ đồ lấy một ống thuốc ức chế loại ngắn hạn, đối với alpha bình thường thì loại này có thể ức chế toàn bộ kỳ dễ cảm.
Nhưng đối với alpha cấp S thì có lẽ chỉ có thể căng được 2,3 tiếng.
Nhậm Triều Bắc cúi đầu, kiêm tiêm đâm vào tuyến thể, tay hắn ta rất chắc, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi chảy vào tuyến thể nóng bỏng.
Tin tức tố dày đặc trong nháy mắt đã được giảm bớt, cha Nhậm thoát ra khỏi bản năng do cấp bậc kia thì nhớ lại lời nói có vẻ phục tùng của mình, sắc mặt xấu hẳn đi.
Ông giống như muốn nhặt lại tôn nghiêm của người cha mà hỏi: “Vừa nãy con cứ ở trong phòng huấn luyện làm gì? Có biết nếu không xử lý kỳ dễ cảm kịp thời còn luyện tập cao độ sẽ rất dễ xảy ra chuyện không?”
Nhậm Triều Bắc một tay rút ống tiêm ra.
Dưới mái tóc bạc tán loạn, mắt xanh hơi nhíu lại, hắn ta rũ mắt nhìn cha Nhậm nói chuyện mà không ngừng nâng giọng, dựng thẳng một ngón tay, “Suỵt.”
“Đừng nói chuyện.”
“Hiện tại tâm trạng tôi không tốt lắm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh đang đang ~ Nguyễn trà biết pha trà xanh một cách khoẻ mạnh và vừa phải, bác sĩ Nhậm Thanh Việt bác ái và chú chó Nhậm Triều Bắc dám phá nhà trong kỳ dễ cảm, cuối cùng thì họ đã hội tụ! Mức độ điên rồ của ai sẽ cao hơn đây? Hãy cùng phỏng vấn bé mèo Đường Manh nào.
Mèo nhỏ Đường Manh: “Meo meo? Meo meo! Meo! Meo!”
“Được rồi, cảm ơn dự đoán của bạn. Hãy cho bé mèo của chúng ta một tràng pháo tay nào, meo meo!”