Làm Alpha Thực Sự Rất Vui Sao?

Chương 17: Bà xã ngây thơ tốt bụng của cậu sẽ chui đầu vào rọ

Địch Hưng Diệp bò ra từ khoang chữa trị cao cấp đang tìm kĩ sư sửa chữa cơ giáp cho mình.

Giá sửa chữa một chiếc cơ giáp phòng thủ rất đắt đỏ, cho dù nhà Địch Hưng Diệp có khá giả cũng không thể mặt không đổi sắc mà trả tiền.

Cậu ta hỏi đông hỏi tây, cuối cùng được bạn bè giới thiệu có được phương thức liên lạc của Nguyễn Quân Hành. “Đừng để ý giờ cậu ta còn chưa thi được bằng kĩ sư cơ giáp sơ cấp, người này trong việc sửa chữa là một tay thạo nghề chân chính, giá cả còn hợp lí, hơn nữa thái độ đặc biệt tốt, cũng sẽ tiện tay sửa cho cậu một số chỗ không bị hỏng.”

Nếu không phải uy tín của người bạn đó vẫn luôn đáng tin thì Địch Hưng Diệp mới không nghĩ đến việc giao bảo bối của mình cho một sinh viên năm 2 sửa chữa.

Cậu ta dựa theo định vị đi đến một phòng chế tạo cơ giáp, mở cửa ra, liền thấy một thân ảnh cao lớn mặc quần áo chế tạo cơ giáp bảo hộ đen nhánh, nói chứ, kĩ sư chế tạo cơ giáp rất ít khi mặc đồ chính thức như vậy, giống như bảo vệ trông cửa đều rất hiếm khi mặc áo chống đạn đi làm vậy.

Nhưng không thể phủ nhận cái gọi là người đẹp vì lụa, nhìn bóng dáng của vị kĩ sư chế tạo này, độ tin cậy của Địch Hưng Diệp với cậu ta lập tức được tăng cao.

Rồi sau đó, Địch Hưng Diệp tận mắt nhìn toàn bộ quá trình tạo dáng selfie 360 độ trước quang não của vị kĩ sư chế tạo cơ giáp kia.

Địch Hưng Diệp: “.....?”

Địch Hưng Diệp sờ cái đầu vẫn còn hơi mơ hồ sau khi ra khỏi khoang chữa trị, trầm mặc mà đi ra khỏi phòng Chế tạo Cơ giáp, nhìn số phòng, xác nhận mình không đi vào phòng làm việc của người mẫu nào đó.

Trong khi Địch Hưng Diệp còn đang hoài nghi nhân sinh thì vị kĩ sư kia có vẻ đã hài lòng với ảnh chụp, cất quang não đi, bình tĩnh quay đầu mà nhìn về phía hắn.

Cái ánh mắt thản nhiên như thể người vừa điên cuồng selfie ở chỗ này không phải là cậu ta mà là Địch Hưng Diệp vậy

……

Địch Hưng Diệp: “........” Má, tại sao tự nhiên mình lại thấy xấu hổ thế này?

Địch Hưng Diệp trưng ra bản mặt như bị mất cả thúng gạo, “Cậu chính là Nguyễn Quân Hành? Tôi tới tìm cậu sửa chữa…..”

“Chờ một chút.” Vị kĩ sư chế tạo cơ giáp kia nói xong xoay người rời đi, lát sau, hắn đổi một bộ đồ thường đi ra.

“Cậu là beta được omega kia nắm tay?!” Đối phương tháo xuống chiếc mặt nạ bảo hộ nửa mặt xong, Địch Hưng Diệp lúc này mới nhận ra: “Lúc nãy cậu vừa mới làm gì? Tại sao cậu lại thay bộ đồ kia ra?”

Nguyễn Quân Hành đối đãi với cái vị alpha cũng từng được Đường Manh coi là công cụ hình người này không cho sắc mặt tốt nào cả, hắn lạnh nhạt nói: “Có ai mỗi ngày làm việc sẽ mặc cái đấy.”

Địch Hưng Diệp: “???” Vãi! Nhưng cậu mẹ nó vừa mới mặc còn gì!!!

Âm thanh nhắc nhở tin nhắn từ quang não vang lên, Địch Hưng Diệp nhìn Nguyễn Quân Hành một giây trước còn hờ hững trước mặt cậu ta bỗng nhiên giống như đổi thành một người khác, như khổng tước xoè đuôi mà nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Đường Manh: “Nguyễn Nguyễn! Cậu đang bận sao?”

“Tớ một chút cũng không bận, làm sao thế?” Nguyễn Quân Hành trả lời bằng giọng nói, âm thanh trầm thấp dịu dàng đầy từ tính, đối với người nghe đúng là một bữa tiệc thính giác.

Hắn rất biết cách phát huy lợi thế của mình, so với câu chữ lạnh băng, giọng nói càng có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Địch Hưng Diệp: “.......” Mẹ! Không phải tôi mới là vị khách mà cậu nên vội vàng tiếp đãi sao?!

Hơn nữa, sao tự nhiên giọng nói của tên này lại ghê tởm như thế, Địch Hưng Diệp cảm thấy toàn thân đều nổi hết cả da gà.

Đường Manh: “Tớ về nhà nói với mẹ về cậu, nói cho bà rằng cậu là bạn thân nhất của tớ, giúp tớ chế tạo cơ giáp, là một beta tốt bụng thông minh còn tinh tế khéo tay! Sau khi biết được thì mẹ tớ rất muốn gặp cậu một lần, còn muốn gặp mẹ của kĩ sư cơ giáp đã sáng tạo ra 《Mẹ》.”

Đường Manh: “Bà ấy muốn đến thăm vào tuần này, bên cậu có tiện không vậy? [mèo nhỏ cầu xin.jpg]”

Nguyễn Quân Hành ngây ngẩn cả người.

Mẹ của Đường Manh muốn đến xóm nghèo?

Giờ phút này Nguyễn Quân Hành gặp phải tình huống hoàn toàn khác với lúc từ chối Đường Manh đến chơi, lúc trước hắn không muốn có quá nhiều liên quan tới Đường Manh mà bây giờ hắn lại muốn ít nhất phải duy trì được quan hệ bạn bè, vậy nên hắn chắc chắn không thể từ chối yêu cầu làm khách của vị phụ huynh này.

Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ Đường, omega đáng yêu ngây thơ nhà mình đột nhiên gần gũi với một beta xóm nghèo, thời gian quen biết chưa đến hai ngày, còn chuyển tiền cho beta này, rồi lại nhận beta đó là bạn thân, làm mẹ sao có thể yên tâm được?

Nếu hắn từ chối yêu cầu làm khách của mẹ Đường thì bà ấy sẽ càng không tin tưởng hắn.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quân Hành dịu dàng nói với quang não: “Đương nhiên có thể, không bằng hẹn bảy ngày sau thì sao?”

Địch Hưng Diệp: “.......” Má! Cái sự lật mặt này thật là không thể chấp nhận được!

Đường Manh: “Oa thật tốt quá! Làm phiền cậu với dì rồi!”

Lúc trước Đường Manh còn lo Nguyễn Quân Hành sẽ từ chối, dù sao cũng chỉ mới làm bạn được một ngày, phải biết phụ huynh bạn bè muốn tới nhà chơi cũng quá không phải phép nhưng Đường Manh biết tâm lí đến cửa xem mắt con rể của mẹ Đường đây hoàn toàn ngăn không nổi.

Nguyễn Quân Hành: “Sao lại phiền chứ? Là tớ muốn làm phiền cậu đây, tớ muốn biết sở thích của bác gái.”

Đường Manh: “!” A a a a bà xã đúng là người tốt mà.

Đường Manh không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Mẹ tớ thích nấu nướng, cơm bà ấy nấu ăn cực kì ngon. Lúc trước mẹ tớ tốt nghiệp hạng nhất khoa Nấu nướng của học viện omega đó! Ngày thường bà ấy thích xem các loại video ẩm thực, ở nhà nghiên cứu đồ ăn mới, à ừm đúng rồi!”

Đường Manh: “Mẹ tớ còn thích đọc tiểu thuyết! Tiểu thuyết bà ấy đọc có hơi cũ, cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, em trốn anh đuổi em có chạy đằng trời, còn cái gì mà cắt bỏ tử ©υиɠ móc mắt…..”

……Hả?

Đường Manh đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu mình có nói với Nguyễn Quân Hành là từng đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài, còn bảo thích nhân vật bá tổng trong đó.

Không xong, có khi nào bà xã sẽ cho rằng mình thích xem mấy kiểu bá đạo tổng tài gì đó chứ?!

Có trời mới biết tiểu thuyết kiểu xưa duy nhất Đường Manh xem chính là 《Người tình beta không thể đánh dấu》!

Đường Manh: “Mấy cái đó đều là mẹ tới thích xem! Không liên quan tới tớ!”

Nguyễn Quân Hành gật đầu, trong lòng lại ghi nhớ: Đường Manh thích đọc truyện bá tổng đời đầu.

Đường Manh: “Tớ cũng muốn biết mẹ cậu thích gì.”

Nếu không bắt được bà xã thì giành lấy hảo cảm của mẹ vợ trước vậy.

Nguyễn Quân Hành cười nói: “Bà ấy chắc là sẽ rất thích cậu.”

Đường Manh: “Cậu đừng nói mấy câu dễ nghe để dỗ tớ thế.”

Nguyễn Quân Hành: “Thật mà, tớ nghĩ bà ấy muốn có người bầu bạn nhất. Mỗi ngày mẹ tớ đều ở nhà, không có bạn bè, cậu lại khiến người khác yêu quý như vậy, bà ấy gặp cậu nhất định sẽ rất vui.”

Đường Manh: “Được ~ tớ nhất định sẽ làm hạt dẻ cười chọc dì vui vẻ!”

Nguyễn Quân Hành cười trìu mến.

Địch Hưng Diệp: “......” Cái này đúng là cạn lời mà.

Beta tuấn tú tắt quang não đi, tươi cười trên mặt biến mắt trong nháy mắt, hắn thờ ơ nhìn về phía Địch Hưng Diệp, giọng điệu bình tĩnh không dao động, “Xin lỗi, cậu vừa nãy nói cậu tới đây làm gì cơ?”

“Tôi tới tìm cậu sửa cơ giáp phòng thủ.” Địch Hưng Diệp mặt không cảm xúc nói.

“Xin lỗi, gần đây chỗ tôi có hơi bận, không nhận đơn mới.” Nguyễn Quân Hành nói được một nửa thì âm thanh nhắc nhở từ quang não lại vang lên lần nữa, hắn nhìn thoáng qua rồi dịu dàng trả lời: “Không bận, ừm, khoảng một tuần này cũng không bận gì cả, cậu đừng lo lắng.”

Địch Hưng Diệp: “...........”

Bên này.

Đường Manh kết thúc cuộc nói chuyện với Nguyễn Quân Hành xong, không ngừng nghĩ mà nhanh chóng đi hỏi Hương Thảo điều tra sở thích của Nhậm Thanh Việt đến đâu rồi.

Đúng vậy, thật ra Đường Manh đã sớm nghĩ ra nên chuẩn bị quà gì cho mẹ Nguyễn, cậu muốn cho đối phương một cơ thể khoẻ mạnh.

Vì thế cậu cần phải công lược được Nhậm Thanh Việt.

Đường Manh: “Tinh tinh! Hương Thảo tiên sinh, ngài đã điều tra xong sở thích của Nhậm Thanh Việt rồi chứ? Phải rồi, tôi còn muốn tài liệu kĩ càng về người đó nữa, kiểu như địa chỉ gia đình gì đó.”

Hương Thảo: “Nhậm Thanh Việt, 30 tuổi, từng học ở học viện sơ trung Omega khoa mỹ thuật, 17 tuổi thi đậu học viện y Liên Bang, sau khi tốt nghiệp thì làm bác sĩ trong bệnh viện Trung tâm Liên Bang, nhà ở…….”

Hương Thảo: “Cuộc sống thường ngày của anh ta chỉ có một đường hai điểm, ru rú trong nhà, thích hội hoạ. Anh ta từng gửi tác phẩm đến cuộc thi Hội hoạ Omega Liên Bang nhưng không có giải, nghe nói là do phong cách của bức tranh quá mức máu me bạo lực. Ngoại trừ cái này, mỗi năm một lần anh ta sẽ đi xem tử đấu ở đấu trường chợ đen.”

Hương Thảo: “Đây là thông tin về tác phẩm của anh ta mà tôi tìm được 【 hình ảnh.jpg 】”

Đường Manh bấm mở, nhìn thấy một bức vẽ hoa lệ lại quái đản, thật ra nếu nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì dù là bố cục ánh sáng hay màu sắc đều hoàn hảo không thể bắt lỗi, chỉ có nội dung bức tranh…….

Mặt người trống rỗng không có ngũ quan cụ thể, màu da mất máu tái nhợt, hắn bị giam trên bàn cơm, quần áo đẹp đẽ phức tạp mở rộng lộ ra xương trắng bên trong. Bút pháp tinh tế dùng cảm xúc phấn khích hoạ ra trái tim bị vô số mạch máu chằng chịt bao bọc dưới lớp xương trắng xung quanh khiến người xem kinh sợ.

Anh ta vẽ đến quá mức chân thực, cứ như giây tiếp theo, trái tim kia sẽ nảy lên một lần nữa.

Bên dưới góc phải, tên bức tranh là 《Món ăn trên đĩa》.

Đường Manh chìm vào im lặng.

Cậu đột nhiên nhớ tới, trong sách mỗi lần Nguyễn Quân Hành bị Nhậm Triều Bắc tra tấn đến cả người đầy thương tích thì sẽ bị đưa đến bệnh viện chỗ Nhậm Thanh Việt để nhận điều trị, tuy Nhậm gia có khoang chữa trị cao cấp nhưng Nhậm Triều Bắc lại yêu cầu Nhậm Thanh Việt dùng cách truyền thống trị thương cho Nguyễn Quân Hành vì hắn muốn Nguyễn Quân Hành nhớ rõ hậu quả của việc chạy trốn.

Khi đó Đường Manh còn nghĩ rằng nhân vật bác sĩ mà bá tổng ngày xưa gọi đến thì đến như Nhậm Thanh Việt hẳn là có quan hệ rất tốt với Nhậm Triều Bắc.

Bây giờ cậu lại nhận ra một khả năng ……

Nhậm Thanh Việt không phải là có sở thích ngắm nhìn sự thống khổ của người khác đấy chứ!

Đường Manh khẩn trương lật xem nội dung liên quan đến Nhậm Thanh Việt trong sách, lúc trước đọc thì không để ý mấy chi tiết này lắm, giờ khi đọc đến lúc Nguyễn Quân Hành nhập viện thì câu từ về biểu cảm của bác sĩ cứu người chữa bệnh Nhậm Thanh Việt là như thế này:

“Đôi mắt xanh xám không chớp mà nhìn chăm chú vào vết sẹo trên người Nguyễn Quân Hành, ánh mắt chuyên chú giống như một con dao phẫu thuật lạnh băng muốn cắt đi lớp vải chướng mắt để nhìn được càng nhiều vết thương hơn.”

Đường Manh: “........”

Khi Nhậm Thanh Việt xử lí vết thương cho Nguyễn Quân Hành, rồi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt như thể người bị thương không phải mình của cậu ấy thì phản ứng của Nhậm Thanh Việt là như sau: “Con ngươi của Nhậm Thanh Việt hơi co lại, tay anh ta giống như vô tình tăng thêm lực, miệng vết thương ngay lập tức chảy máu, Nhậm Thanh Việt nhỏ giọng nói: ‘xin lỗi’. Khi nói những lời này, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt Nguyễn Quân Hành, nhìn thật sự giống một người bác sĩ tận tuỵ quan tâm đến tình hình bệnh nhân.”

Đường Manh: “........” Mình thật sự nên mang não khi đọc truyện.

Hương Thảo nhắn tin tới: “Nhậm Thanh Việt khá là nguy hiểm, nếu không cần thiết, tôi đề nghị cậu không cần tiếp xúc quá nhiều với hắn.”

Đường Manh: “Ngài yên tâm! Tôi phát hiện ra người này là một tên biếи ŧɦái!”

Nguyễn Quân Hành hơi nhếch lông mày, hắn đã từng chú ý tới Nhậm Thanh Việt một khoảng thời gian rất dài vì bệnh tình của mẹ, dài đến tận ba năm. Cái sở thích đến chợ đen xem tử đấu mỗi năm một lần đều là do hắn bồi dưỡng.

Nếu không có đủ tiền, tìm không được bác sĩ thích hợp thì bắt cóc Nhậm Thanh Việt để làm phẫu thuật cho mẹ là cách làm đầu tiên mà hắn chọn.

Chỉ là sau khi điều tra sâu về Nhậm Thanh Việt, phương án dùng cái chết để uy hϊếp Nhậm Thanh Việt lúc ban đầu đã bị xoá bỏ bởi vì anh ta là một kẻ điên không sợ tử vong.

Cho nên hắn nghĩ ra một phương án khác là đem chính mình đắp nặn thành hình tượng Muse trong lòng Nhậm Thanh Việt, dùng dáng vẻ con mồi hướng dẫn Nhậm Thanh Việt chủ động hoàn thành cuộc giải phẫu này.

Góc chú thích: Muse là tên gọi của 9 vị nữ thần Hi Lạp trong các lĩnh vực (âm nhạc, khoa học, triết học, toán học, địa lí, kịch và hội hoạ). Thường dùng để chỉ những người khơi nguồn cảm hứng cho các nghệ sĩ hay bên mình gọi là "nàng thơ" đó.

Một beta xuất thân xóm nghèo, ngoại hình điển trai, thân thế sạch sẽ, bằng cấp xuất sắc, đối với cái gì cũng đều là không cảm xúc, hơn nữa còn có nhược điểm cực kì rõ ràng là vải vẽ tranh mà loại người này không thể từ chối, có thể tuỳ ý tô màu lên lại có thể thoải mái xé bỏ.

Chỉ là Nguyễn Quân Hành không nghĩ rằng phương án này có thể bắt đầu dễ dàng, lòng người là thứ không thể nắm chắc nhất.

Hắn không muốn Đường Manh vì lấy lòng Nhậm Triều Bắc mà tiếp cận loại người nguy hiểm như này, vốn tưởng còn phải tốn chút miệng lưỡi nữa mới có thể khiến cái đồ vô tri như Đường Manh biết được sự nguy hiểm của Nhậm Thanh Việt, không đoán ra vậy mà lần này Đường Manh lại nhạy bén như thế.

Nguyễn Quân Hành thầm cảm thấy vui mừng.

*

Tắt quang não đi, Đường Manh chống mặt nhỏ ý thức được một vấn đề nghiêm túc.

Nhậm Thanh Việt là kẻ biếи ŧɦái!

Nguyễn Quân Hành lại thu hút biếи ŧɦái!

Hiện tại có cậu tài trợ nên Nguyễn Quân Hành đã gom đủ tiền thuốc men tiếp theo chắc chắn là tìm bác sĩ. Cũng may bây giờ Nguyễn Quân Hành đang bận làm cơ giáp không rảnh đi tìm Nhậm Thanh Việt nếu không đợi lúc cậu ấy rảnh rỗi, nhất định sẽ chui đầu vào lưới mất!

Tưởng tượng bà xã ngây thơ tốt bụng của cậu sẽ chui đầu vào rọ, Đường Manh liền gấp đến mức như ngồi trên đống lửa.

(Nguyên tác là ‘lửa sém lông mày’ trừ những câu thơ cần giữ nguyên văn thì các câu thành ngữ khác tui sẽ cố gắng thay thế hoặc dịch nghĩa sao cho thuần Việt nhất nhé!)

Không được không được, nhất định cậu phải một thân một mình sắp xếp phẫu thuật cho mẹ vợ trước khi Nguyễn Quân Hành đến tìm Nhậm Thanh Việt, không cho cậu ấy có bất cứ tiếp xúc nào với Nhậm Thanh Việt.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Cái đầu nhỏ của Đường Manh bỗng nhiên ‘Đinh’ một tiếng, xuất hiện cái bóng đèn nhỏ!

Đúng rồi! Cậu có thể vẽ tranh mà!

Dùng tranh kết bạn, không phải rất tốt sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Đường Manh: Tớ muốn vẽ tranh tặng người.

Nguyễn Quân Hành: Chờ mong (trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh) (trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh) (trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh) (trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh) (trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh trà xanh một cách vừa phải và khỏe mạnh)

Đường Manh: Tặng xong rồi.

Nguyễn Quân Hành: Ai cướp tranh của tôi đi (vặn vẹo)(bò tới bò lui) ai hả (rít gào)(lăn lộn) có phải là cậu cướp tranh của tôi đi không (âm u lầm bầm) nói đi có phải là cậu không (âm u gầm nhẹ) Cái gì? Không phải cậu? (gào thét)(phẫn nộ) vậy là ai cướp tranh của tôi, là ai hả (co giật)(vặn vẹo)(bước đi xiên xẹo)(không phân biệt đối tượng mà tấn công)

Nhậm Thanh Việt : ... Mẹ, gặp phải biếи ŧɦái thật.

Tiểu kịch trường 2:

Đường Manh: Đây là Nguyễn trà, cậu ấy biết pha trà xanh một cách khoẻ mạnh mà lại vừa phải, bất cứ lúc nào cũng có thể pha trà xanh cho cậu uống.

Địch Hưng Diệp: Thật buồn nôn.

Nguyễn trà: Không thích cũng không liên quan. Đây là chuyện rất bình thường, dù sao mọi người trong quá trình gặp gỡ đều không ngừng tìm kiếm người cùng chí hướng với bản thân. Chúc cậu tương lai đều hết thảy tốt đẹp.....và vô vị.