Đường Manh đã chịu chấn động cực mạnh.
Cậu không ngờ tới chuyện người mình theo đuổi lại trở thành bạn thân sẽ có ngày xảy ra trên người mình.
Tôi muốn coi cậu như bà xã, cậu lại coi tôi là bạn thân!
“Tôi….. chưa từng có người bạn nào đặc biệt thân thiết.” Lông mi thật dài giống như che giấu gì đó nhanh chóng chớp hai cái, đôi mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh thoáng lộ ra vẻ yếu ớt, chút chân tình rất nhỏ này đủ để làm xiêu lòng người.
“Cậu là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy.”
Đường Manh đột nhiên được phát thẻ người tốt: “.....!”
Cậu nghĩ đến Nguyễn Quân Hành không có bất cứ ai có thể dựa vào, oa oa, bà xã yếu ớt không thể tự gánh vác của cậu.
“Được! Từ hôm nay trở đi cậu chính là bạn thân nhất của tớ!” Đường Manh yên lặng nói xin lỗi với “cựu” bạn thân của mình, chờ sau khi Nguyễn Quân Hành trở thành bà xã, vị trí bạn thân nhất này sẽ trả lại mà. (từ giờ đổi xưng hô chúc mừng quan hệ của 2 đứa tiến bước nhé)
“Thật sao?” Nguyễn Quân Hành khó có thể từ chối vị trí tốt nhất trong mối quan hệ thân mật với Đường Manh giống như khi hắn còn nhỏ, khó có thể từ chối một viên kẹo ngọt ngào. Hắn chuyên chú mà nhìn Đường Manh.
“Đương nhiên rồi!” Đường Manh nghĩ thoáng hẳn. Đây cũng là một tiến triển lớn trong quan hệ của cậu và Nguyễn Quân Hành, dù sao trong sách cậu với Nguyễn Quân Hành đến cả bạn bè còn chưa làm được. Bây giờ dựa vào danh nghĩa bạn thân thì cậu có thể đường đường chính chính mà quan tâm Nguyễn Quân Hành rồi.
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn đánh gãy cuộc trò chuyện của đôi bạn thân này.
Đường Manh nhận được tin nhắn từ cha Đường, nội dung ngắn gọn chỉ có một hàng chữ cụt lủn: “Về nhà ngay.”
Đường Manh còn muốn tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Quân Hành nhưng Đường gia kiểm tra việc ra vào cổng rất nghiêm, cha Đường càng là tồn tại nói một không hai trong nhà, omega luôn thuận theo cho tới nay bỗng rối rắm mà chau mày.
“Có lẽ bác ấy đã biết chuyện tinh thần lực cấp S của cậu nên muốn mở tiệc gia đình chúc mừng cậu. Cậu đi về trước đi, một mình tớ ở phòng Chế tạo Cơ giáp cũng không sao đâu.” Nguyễn Quân Hành săn sóc mà nói.
“Chính là chúng ta còn chưa đến phòng Chế tạo nữa….” Đường Manh lẩm bẩm .
“Lát nữa chúng ta có thể gọi video, tớ cũng có thể chụp ảnh cho cậu mà.” Nguyễn Quân Hành khuyên nhủ: “Hôm nay không có thời gian thì ngày mai tới cũng được.”
“Được rồi, hẹn gặp hôm khác nhé.” Đường Manh điều chỉnh lại tâm trạng, “Bai bai, Nguyễn Nguyễn ~”
Nguyễn Quân Hành hơi sửng sốt.
“Bạn thân gọi nhau bằng nickname không phải là chuyện bình thường sao?” Đường Manh có chút lém lỉnh mà chớp chớp mắt, cậu đã muốn gọi bà xã của mình như vậy từ sớm rồi.
Nguyễn Quân Hành bất đắc dĩ mà cười, học tập theo mà nói: “Được, tạm biệt Manh Manh.”
Lần này đến lượt Đường Manh có chút không quen, lúc trước cậu đã cảm thấy giọng của Nguyễn Quân Hành rất êm tai, trầm thấp, dịu dàng, đầy từ tính. Nhưng phải đến lúc Nguyễn Quân Hành gọi tên của cậu với sự trìu mến như này, Đường Manh mới hiểu cái gì gọi là “Như thính tiên nhạc nhĩ tạm minh”.
Góc chú thích: Đây là một câu thơ trong bài “Tỳ bà hành” - Bạch Cư Dị, dịch nghĩa thì là ‘Như nghe được tiếng nhạc tiên, tai tạm nghe rõ ràng’ tóm lại là Manh Manh đang khen Nguyễn Nguyễn (văn thơ lai láng phết luôn ý).
……..
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn lại truyền đến.
Đường Manh click mở thì thấy tin nhắn là từ người bạn thân nhất “tiền nhiệm” của cậu.
Thiều Chi Chi: “Trời ơi! Bảo bảo! Tinh thần lực của bồ vậy mà là cấp S hả?”
Đường Manh bỗng cảm thấy hơi chột dạ giống như bị bắt gian nɠɵạı ŧìиɧ, “Sao mà bồ biết nhanh vậy?”
Thiều Chi Chi: “Nhanh gì chứ?! Cả diễn đàn đều bùng nổ rồi! Tui là bạn thân nhất của bồ vậy mà lại biết qua bài viết trên mạng!”
Đường Manh càng thêm nhột, cậu cứ như có thể từ tên của Thiều Chi Chi mà nhìn ra một mảng xanh lá.
Góc chú thích: Chắc ai cũng biết ám chỉ màu xanh lá là bị cắm sừng ha. T giải thích chút vụ tên nữa. Thiều Chi Chi (韶芝芝) như mọi người có thể thấy tên ẻm có bộ thảo nghĩa là cỏ= màu xanh, không những vậy từ chi 芝 ở tên ẻm còn là một loại cỏ thơm=> cũng xanh nốt, còn x2 luôn.
Thiều Chi Chi ném tới một đống link chuyển tiếp:
#Sốc! Omega có tinh thần lực cấp S đầu tiên đã được hé lộ: Tôi là nói các vị ở đây, cấp bậc tinh thần lực chắc chắn đều là giả #
# Nam thần cấm dục Alpha Nhậm Triều Bắc nghi ngờ vướng phải phong ba tình yêu tam giác, tin tức tố bùng nổ tràn ngập khu Cơ giáp #
# Omega ở khu Cơ giáp hôm nay là ai? Cậu ta thật đáng yêu, giống mèo nhỏ kiêu ngạo vậy, tôi yêu rồi #
#.....#
Đường Manh: “Bồ xem mấy cái gì đây….”
Thiều Chi Chi: “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Bồ mau nói cho tui biết! Không phải bồ vừa mới đi xem mắt với Nhậm Triều Bắc hôm qua sao?! Sao hôm nay mấy người lại thành tình tay ba rồi!”
Đường Manh: “Không được lan truyền tin đồn cũng không được tin lời đồn, không có tình tay ba đâu, tui cùng Nhậm Triều Bắc chỉ là quan hệ xem mắt thất bại.”
Thiều Chi Chi: “Hừ, cái đồ ung thư thẳng A Nhậm Triều Bắc kia cơ bản không xứng với bồ, tên đó chính là không biết thương hoa tiếc ngọc, cả ngày hung hăng lạnh như băng sao có thể đặt bảo bảo của chúng ta vào lòng bàn tay mà chiều chuộng? Xem mắt thất bại thì chính hắn ta chịu thiệt! Xuỳ!”
Thiều Chi Chi: “Đúng rồi, vậy beta kia với bồ lại là quan hệ gì?”
Đường Manh che mặt: “Trước mắt là bạn tốt.”
Thiều Chi Chi: “Thật vậy hả? Tên đó sẽ không định lợi dụng bồ đấy chứ?”
Đường Manh vội vàng thanh minh thay cho Nguyễn Quân Hành: “Sẽ không, cậu ấy là beta cực kì chính trực, cực kì tốt bụng.”
Thiều Chi Chi: “Thật vậy hả? Chỉ làm bạn bè còn được, nếu thật sự muốn quen nhau thì beta kia cũng không xứng với bồ. Nói cái gì mà nam thần beta, tui thấy cái kiểu beta hết trêu chọc alpha lại trêu chọc omega còn trêu chọc cả beta này không đáng tin. Nghe nói nhà rất nghèo, nếu là phượng hoàng nam muốn ăn cơm mềm nhà bồ thì sao, bồ đừng bị tên đó lừa nha!”
Góc chú thích: ‘phượng hoàng nam’ - thuật ngữ tiểu thuyết Trung chỉ mấy người người đàn ông ăn bám vợ, dựa hơi vợ mà có được sự nghiệp hay tương tự vậy (thường khá tiêu cực). Còn ‘ăn cơm mềm’ là từ ám chỉ hành động ăn bám của đàn ông nói chung)
Đường Manh: “Là kính lọc của bồ với tui quá dày thôi, điều kiện của Nhậm Triều Bắc và Nguyễn Quân Hành đều rất tốt.”
Thiều Chi Chi: “Trời ơi bảo bảo! Bồ soi gương để tỉnh táo lại chút đi! Bồ xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, tất cả các môn nấu nướng, hội hoạ, âm nhạc, thiết kế trang phục, việc nhà, tâm lí học trẻ em đều là điểm tuyệt đối. Nếu tui là alpha sẽ làm liếʍ cẩu của bồ mỗi ngày, liếʍ bồ về nhà luôn!”
Thấy Thiều Chi Chi tốt như vậy, lương tâm của người đem danh hiệu bạn thân nhất nhường ra này bắt đầu nhoi nhói.
Vấn đề không lớn, cậu sẽ sớm trở thành ông xã của Nguyễn Quân Hành, đến lúc đó liền đem vị trí này trả về là được!
Thiều Chi Chi: “Đúng rồi bảo bảo, giờ bồ phải cẩn thận một chút bởi vì Nhậm Triều Bắc rất được yêu thích. Chuyện tên đó nói muốn đưa cơ giáp cho bồ hôm qua đã truyền khắp học viện của chúng ta rồi. Nghe nói mấy omega thích Nhậm Triều Bắc đều coi bồ là tình địch số một, ai đối xử tốt với bồ thì cũng không cần ngây ngốc mà tin, tui sợ bồ bị trà xanh che mắt.”
Đường Manh: “?”
Đường Manh nhớ lại một chút trong sách, sau khi cậu trở thành alpha thì trực tiếp đoạt đi vị trí nam thần của Nhậm Triều Bắc, một bước trở thành alpha mà omega muốn gả cho nhất. Thậm chí những omega đó vì muốn bỏ phiếu cho cậu đứng đầu còn điên cuồng sỉ vả Nhậm Triều Bắc.
Trà xanh ở đâu ra chứ, rõ ràng là omega đáng yêu mà!
Tuy nhiên vì để Thiều Chi Chi yên tâm, Đường Manh lập tức bảo đảm: “Bồ không cần lo lắng cho tui, tui đây hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là phân biệt được trà xanh!”
Lại là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Nguyễn Quân Hành: “Đến phòng Chế tạo Cơ giáp【 hình ảnh.jpg 】”
Bấm mở hình ảnh, đôi mắt Đường Manh liền mở to.
Chỉ thấy ảnh chụp beta đẹp trai đã đổi một thân quần áo làm việc mới tinh.
Chất liệu bộ đồ làm việc của kĩ sư chế tạo cơ giáp rất đặc biệt, Đường Manh không rõ đến cùng là loại chất liệu gì, chỉ biết nhìn qua thì rất giống cao su màu đen. Bối cảnh là bàn kim loại với diện tích lớn, lớp cao su trên áo phản xạ ánh sáng lạnh băng. Từ góc chụp của bức ảnh, Đường Manh đoán là Nguyễn Quân Hành để quang não ở một góc bàn làm việc, tuỳ tiện chụp một tấm.
Chỉ là cái góc này có thể thấy rõ quần áo liền thân đen tuyền ôm lấy phần từ nửa khuôn mặt đổ xuống, bộ đồ cực kì vừa người, phác hoạ rõ ràng hình dáng ngực và bụng của Nguyễn Quân Hành, xuống chút nữa thì đã bị bàn làm việc che mất.
Ngón tay thon dài cũng được găng tay màu đen bọc lại đang đùa nghịch linh kiện lạnh băng, động tác tay dừng trong ảnh chụp cũng đẹp giống như truyện tranh vẽ ra vậy.
Đường Manh thật sự không biết nên nhìn đi đâu, là khung cảnh phòng làm việc mới lạ hay dáng người không thể bắt bẻ của Nguyễn Quân Hành hay đôi mắt đen duy nhất lộ ra kia.
Màu mắt tối đạm, cấm dục lại thản nhiên.
Khi nửa khuôn mặt hoàn toàn bị vải đen che mất thì mắt phượng hờ hững lại càng đánh vào thị giác người khác gấp bội.
Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, Đường Manh thật sự cảm thấy xấu hổ.
Aaa, Đường Manh à Đường Manh, phản ứng đầu tiên khi cậu nhìn ảnh chụp sao lại là Nguyễn Quân Hành rất ngon chứ?
Quá lưu manh!
Nguyễn Quân Hành: “Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn.”
Đường Manh đã không còn mặt mũi trả lời Nguyễn Quân Hành nữa rồi, nhất là khi cậu lén lút lưu bức ảnh mặc quần áo làm việc mà Nguyễn Quân Hành gửi tới về.
Khuôn mặt nhỏ của Đường Manh đỏ bừng cúi xuống, nghĩ về bản thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bắt đầu tự hỏi sau khi cưới Nguyễn Quân Hành thì có thể đề nghị cậu ấy mặc như vậy trong nhà cho mình xem được không….. Dừng dừng dừng! Không được nghĩ như thế nữa!
…….
“Con xem cả ngày con đều làm cái gì hả?!”
Trong phòng sách, cha Nhậm nổi trận lôi đình mà quát, tin tức tố thuộc về alpha cấp A tràn ra khỏi căn phòng khiến người làm của Nhậm gia tránh còn không kịp, chỉ có Nhậm Triều Bắc mắt điếc tai ngơ mà ngồi ở bàn lật xem sách.
“Không phải cha đã nói với con rồi sao?! Kỹ năng của Lucifer phải để làm át chủ bài của con, tại cuộc thi cơ giáp Liên Bang bốn tháng sau một đòn khiến mọi người kinh ngạc!” Cha Nhậm bùng nổ mà nói: “Bây giờ con để lộ ra ngoài trước thì đến lúc đó sự quan tâm sẽ bị giảm đi bao nhiêu!”
Chú thích: Nguyên văn là 一鸣惊人 (nhất minh kinh nhân) chỉ việc bỗng nhiên nổi tiếng, bỗng nhiên làm 1 việc gì đó khiến người kinh ngạc.)
Nhậm Triều Bắc lật một trang sách.
“Mỗi ngày chỉ biết đọc mấy cuốn sách rách này, cha đang nói chuyện với con, rốt cuộc con có nghe không?!” Cha Nhậm duỗi tay rút cuốn sách đi, giây tiếp theo, tay ông ta bị một bàn tay càng trẻ tuổi hữu lực đè lại.
Mắt xanh cực kì tương tự ông ta nâng lên, tầm mắt băng lãnh nhìn sang, “Cha, trang này con còn chưa đọc xong.”
Thật ra sau khi Nhậm Triều Bắc trưởng thành, cha Nhậm hiếm khi nổi giận với hắn ta. Không chỉ bởi vì Nhậm Triều Bắc đủ xuất sắc mà càng bởi vì Nhậm Triều Bắc là alpha có cấp bậc còn cao hơn ông ta.
Ranh giới cấp bậc giữa alpha rất rõ ràng, alpha cấp thấp sẽ bị tin tức tố của alpha cấp cao áp chế khó mà sinh ra tâm lí phản kháng, tuy cha Nhậm đã là alpha cao cấp nhưng con ông ta lại là alpha cấp S hiếm thấy.
Khi Nhậm Triều Bắc còn nhỏ, cha Nhậm còn có thể áp chế đứa con alpha này, mà sau khi Nhậm Triều Bắc trưởng thành thì cha Nhậm cũng sẽ mơ hồ cảm thấy không thể.
Ông ta cũng không muốn thừa nhận bản thân lại sợ con mình nhưng phản ứng của cơ thể không lừa được người.
Con ông ta phần lớn tình huống đều rất nghe lời, ông ta cũng vui vẻ trợ giúp cho đứa nhỏ này. Ông ta tin tưởng đứa con của mình đủ thông minh để hiểu được cho dù bản thân có xuất sắc đến đâu thì không có gia tộc nâng đỡ cũng tuyệt đối không thể đi đến độ cao nó muốn.
Tối hôm qua, ông ta đã thử lấy cuốn sách trên tay Nhậm Triều Bắc, con ông ta vẫn giống như khi còn nhỏ mà yên lặng nghe dạy bảo.
Khi đó ông ta cho rằng, dù Nhậm Triều Bắc có mạnh hơn nữa thì vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của mình như cũ.
Nhưng hiện tại, cha Nhậm lại nhận ra một sự thật cực kì vớ vẩn—— Tối hôm qua sở dĩ Nhậm Triều Bắc không phản kháng, chỉ là vì nó…. đọc xong trang kia rồi?
Cha Nhậm muốn tiếp tục sắm vai một người cha nghiêm khắc nói một không có hai nhưng bàn tay ông ta lại dần mất đi sức lực dưới uy áp của tin tức tố alpha cấp S. Ông ta trơ mắt nhìn alpha trẻ tuổi hơn lấy đi cuốn sách, cầm đi quyền uy vốn thuộc về mình trong ngôi nhà này.
Phòng sách yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng lật sách.
Nhậm Triều Bắc thích sự an tĩnh này.
Lúc còn rất nhỏ, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cãi vã của cha và mẹ, tiếng đập vỡ các loại đồ vật, tiếng đập cửa…. làm hắn ta đến cả một nơi yên tĩnh đọc sách cũng không có.
Nhậm Thanh Việt, cũng là chú nhỏ của hắn ta, từng nói một câu khiến Nhậm Triều Bắc tuổi nhỏ cực kì đồng tình: “Mang dao tiện cắt mấy cái lưỡi khua môi múa mép, tôi muốn nhìn xem lưỡi người nói nhiều liệu có dài hơn không.”
Nhưng mà Nhậm Triều Bắc nhỏ tuổi cũng không muốn cầm dao.
Dao tuy rằng sắc bén nhưng lại quá mức lộ liễu, người chú tuỳ hứng theo ý mình kia thân là người Nhậm gia cũng chỉ là một bác sĩ trong suốt mấy năm nay. Dao trong tay chú ta cùng lắm chỉ có thể quyết định sống chết trên bàn phẫu thuật.
Hắn ta muốn có được đồ vật so với dao càng sắc bén, so với dao càng vô hình, so với dao càng quyết định được sống chết nhiều người hơn.
Trước khi có được tất cả, Nhậm gia chỉ là con dao tạm thời trong tay hắn ta.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của hắn ta, hắn ta sẽ có được thứ mình muốn, chỉ là tại sao….
Bàn tay vuốt ve trang sách.
Tại sao Đường Manh lại từ chối hắn ta?
Là đang nghiện mà còn ngại sao? Hay là Đường Manh đã lựa chọn Nguyễn Quân Hành?
Không có khả năng, Nguyễn Quân Hành có điểm nào tốt so với hắn ta?
Nguyễn Quân Hành chỉ là công cụ Đường Manh dùng để làm hắn ta ghen thôi.
Loại mánh khoé nhỏ này chơi nhiều liền không còn thú vị nữa, nên kết thúc rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tỉnh đi, Triều Bắc, tình địch của cậu đang nghiên cứu nghệ thuật selfie rồi kìa.
Tiểu kịch trường:
Bạn thân real Thiều Chi Chi: mắng Triều Bắc, mắng tất cả những tên chó trên đời muốn lợi dụng Đường Manh.
Bạn thân fake Nguyễn Quân Hành: mắng Triều Bắc, mắng Triều Bắc, mắng Triều Bắc mỗi ngày.
Triều Bắc: Cậu không ngửi thấy mùi trà trong cách nói chuyện của Nguyễn Quân Hành hả? Cậu ta rõ ràng là trà xanh!
Đường Manh: Vớ vẩn! Đây là cách bạn thân chúng tôi nói chuyện.
Trà xanh nào đó: Đúng như vậy