Cuối cùng trong bốn người chỉ có Lâm Ngữ Tĩnh không online, bọn họ không nhịn được lo lắng, có phải vẫn chưa hết thất tình hay không. Xét thấy cô ấy cũng ở trong nhóm nên bọn họ không thảo luận trực tiếp mà đều nghĩ đến việc dành thời gian quan tâm một chút.
Sau khi Thẩm Thanh Thanh trò chuyện trong nhóm xong thì suy nghĩ rồi gửi vài tin nhắn riêng cho Lâm Ngữ Tĩnh.
Cô ấy trả lời khá chậm, giống như đang bận việc gì đó, Thẩm Thanh Thanh nghĩ hiếm khi được nghỉ lễ về nhà, chắc là cô ấy nhiều việc phải làm nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ, Thẩm Thanh Thanh đang định đi đến công viên gần đó dạo chơi, không ngờ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa.
Cô không ghét trời mưa, thậm chí còn thích ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa rơi. Vì không thể ra ngoài nên sau khi ăn sáng xong, cô vừa vẽ tranh vừa nghe tiếng mưa rơi.
Cô không hề rảnh rỗi trong những ngày nghỉ lễ mà bắt đầu viết một bộ truyện tranh ẩm thực đã tưởng tượng từ lâu.
Truyện tranh ẩm thực khác với tranh đồ ăn, quá trình chế biến món ăn là không thể thiếu. Cũng may mặc dù kỹ năng nấu nướng của Thẩm Thanh Thanh chỉ ở mức trung bình, nhưng lại nhớ rất nhiều công thức nấu ăn của ông nội từ khi còn nhỏ.
Ngay khi bắt đầu vẽ, cô đã đắm chìm vào trong đó, buổi sáng trôi qua lúc nào không hay.
Hết kì nghỉ thì phải về trường nên không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn ở nhà. Thấy mưa vẫn rơi ngắt quãng, cô dùng khả năng duy nhất của mình nấu tô mì cho bữa trưa.
So với những món ăn đẹp đẽ, ngon miệng trong tranh của cô, món mì cô làm ra thực sự chỉ ở mức tạm được.
Nếu tôi vẽ tô mì này, chắc người hâm mộ sẽ không nói mình nhả độc đêm khuya, mà sẽ cảm ơn mình vì đã giúp bọn họ giảm cân.
Thẩm Thanh Thanh âm thầm cười nhạo chính mình, ăn xong vẽ mì ra thật.
Buổi chiều cô không muốn tự nấu ăn nữa, cộng thêm trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn gì nên dứt khoát ra ngoài kiếm ăn.
Còn chưa kịp quyết định ăn gì, cô đã nhìn thấy một bà lão đang bán rau ở cổng khu nhà.
Trong tay bà lão cầm một chiếc ô gãy, trên người có nhiều chỗ ướt sũng vì mưa.
Dù đang là mùa hè nhưng trời vẫn hơi lạnh kèm theo gió mưa ập vào người. Thẩm Thanh Thanh do dự hai giây mới đi tới, vừa nhìn thấy cô, bà lão liền chào hỏi: "Cô bé, có muốn mua chút củ cải không? Củ cải mới đào lên khỏi mặt đất sáng nay."
Thẩm Thanh Thanh thấy tóc bà ấy đã điểm bạc, không khỏi hỏi: "Bà ơi, bà bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi đã hơn tám mươi rồi."
"Vậy sức khỏe bà rất tốt, tám mươi tuổi còn có thể ra ngoài bán rau." Thẩm Thanh Thanh tưởng bà ấy mới sáu mươi bảy mươi tuổi, không ngờ bà ấy đã hơn tám mươi rồi.
Bà lão nghe vậy thì cười: "Rau này tôi tự trồng, bán rất rẻ, cháu có muốn lấy một ít không?"
Thẩm Thanh Thanh gật đầu, vốn chỉ định mua một ít, nhưng sau khi hỏi thêm mấy câu, biết được buổi sáng bà ấy ra ngoài bán rau, trời mưa to đã bị gió thổi hỏng ô, cô không nhịn được thở dài trong lòng.
Hơn tám mươi tuổi còn ra ngoài bán rau, đúng là không dễ dàng. Cho dù bà lão nói mình không thể ngồi yên ở nhà, muốn kiếm chút chuyện làm, Thẩm Thanh Thanh vẫn cảm thấy hơi mềm lòng.
Củ cải nhìn rất tươi, rẻ hơn nhiều so với siêu thị, mua hết cả giỏ xe kia chắc cũng chỉ có mấy chục tệ.
Lúc cô nói cô mua hết, bà lão còn sợ cô ăn không hết sẽ làm hỏng.
"Không sao đâu, tiện thể nhà cháu cũng muốn muối củ cải." Thẩm Thanh Thanh có ý tốt nói dối.
Bà lão nghe vậy liền nhiệt tình chỉ bảo cho cô những điều cần chú ý khi muối củ cải, đồng thời còn dạy cô cách làm củ cải khô cay.
"Đúng rồi, tôi còn có gừng tây mới đào sáng nay, gừng tây muối cũng rất ngon, cháu có thể lấy về muối cùng."