Sáng nay Thẩm Thanh Thanh ăn sủi cảo rau tề thái, trước khi mua còn trò chuyện trước với dì ở cửa sổ, biết được là rau tể thái mới hái, vỏ sủi cảo cũng được làm cẩn thận trong ngày, không phải mua vỏ bên ngoài.
Cô ăn xong một miếng là biết dì không hề nói dối, ngay khi đang hài lòng với kết cấu sảng khoái và mặn mà của sủi cảo tề thái, thì nghe thấy Lâm Ngữ Tĩnh đang hỏi mình, trên mặt không hề hiện nhịp tim mà hơi gấp gáp.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ thản nhiên: "Tớ đang vẽ tranh mà, gần đây vẽ khá nhiều đồ ăn ngon, cũng định vẽ truyện tranh đồ ăn nên nghiên cứu nhiều hơn chút."
Mấy người trong ký túc xá đều đã xem tranh của cô, cảm thấy không thua kém gì những họa sĩ chuyên nghiệp kia, cảm thán cô có thiên phú, còn nói thật đáng tiếc khi cô không học chuyên ngành nghệ thuật. Vì thế khi nghe cô có ý định vẽ truyện tranh cũng không nghĩ nó viển vông mà rất mong chờ.
Cô vừa dứt lời, không chỉ Lâm Ngữ Tĩnh, mà cả hai người Ngô Hoan cũng trở nên quan tâm, bày tỏ sự mong đợi với truyện tranh của cô.
Thấy Lâm Ngữ Tĩnh hình như không có nghi ngờ gì, Thẩm Thanh Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến mình có được ký ức của nguyên thân, lại cảm thấy không cần phải khẩn trương như vậy.
Nói thật, không phải cô muốn thay thế nguyên thân, theo hệ thống, chính nguyên thân đã trực tiếp lựa chọn biến mất sau khi biết số phận của mình, cho nên cô mới bị hệ thống bắt tới gánh trách nhiệm.
Đương nhiên, thật sự mà nói cô cũng không lỗ, dù sao kiếp trước cô đã kiệt sức vì thức khuya, bây giờ coi như kiếm thêm từng ngày để sống.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn, tiện thể dạo quanh khuôn viên trường một lúc cho tiêu cơm, bốn người mới cùng nhau trở về ký túc xá.
Vừa rồi Thẩm Thanh Thanh nói muốn vẽ truyện tranh ẩm thực cũng không phải để lừa bọn họ, mà cô đã có kế hoạch này từ trước khi xuyên qua rồi.
Trở lại ký túc xá, cô mở máy tính bảng ra bắt đầu vẽ, thứ cô vẽ không có gì khác, chính là bữa sáng bọn họ ăn sáng nay.
Lâm Ngữ Tĩnh không có việc gì làm, thế là ngồi ở bên cạnh nhìn cô vẽ tranh, thấy cô cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay, rất nhanh đã vẽ ra một bát sủi cảo hấp nóng hổi vỏ mỏng nhân dày, hai mắt cũng hơi mở to.
Cô ấy cảm giác rõ ràng mình không hề chớp mắt, chỉ nhìn ngón tay đó lướt đi lướt lại trên tấm bảng, soạt soạt soạt, kết quả đã vẽ xong một bức tranh!
"Thanh Thanh, cậu đỉnh quá!"
Thẩm Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô ấy, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Có muốn tớ vẽ cho cậu một cái ảnh đại diện không?"
Lâm Ngữ Tĩnh trực tiếp gật đầu nói có, còn hỏi cô có cần thay quần áo không.
"Không, chỉ cần chọn một bức ảnh cậu thích, đưa cho tớ tham khảo là được."
Phiên bản Q dễ thương hơn khi vẽ ảnh đại diện nên Thẩm Thanh Thanh không đổi cọ mới mà tiếp tục cầm bảng vẽ vẽ bằng ngón tay.
Lâm Ngữ Tĩnh vốn tưởng vẽ người sẽ khó hơn, không ngờ cô vẫn dùng ngón tay soạt soạt trên màn hình, như không cần phải suy nghĩ, nhanh chóng vẽ ra hình dáng đại khái.
Ngô Hoan và Dư Duyệt vừa nghe động tĩnh đã lại gần, cả hai đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy quá trình vẽ tranh của cô.
Sau khi vẽ xong, Ngô Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: "Thì ra vẽ tranh chỉ cần có tay là được!"
"Đúng là chỉ cần có tay, điều kiện tiên quyết là cậu phải có đôi tay mảnh khảnh như vậy." Dư Duyệt trả lời.
Ngô Hoan nghe vậy, trực tiếp nắm lấy một tay của Thẩm Thanh Thanh, sờ mu bàn tay của cô: "Bàn tay đẹp như vậy còn biết vẽ, sao lại không phải tay của tớ!"
Thẩm Thanh Thanh bị cô ấy chạm vào có chút ngứa ngáy, lập tức rút tay ra hiệu cho cô ấy đừng nghịch.
"Tay của cậu vừa mảnh vừa dài, rõ ràng nhìn không có thịt nhưng sao sờ vào lại có cảm giác mềm mại, trơn trượt như thế…"