Đang nói chuyện thì đã đi tới bên ngoài căn bếp nhỏ, chú Vương không nói nữa, gõ cửa: "Cậu chủ, Thanh Thanh đến rồi."
Tần Cẩm Mặc nghe được xưng hô gần gũi của ông ấy thì hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tính cách hoà đồng của cô thì lại cảm thấy rất bình thường.
"Hi, không làm phiền anh chứ?"
Cửa bếp nhỏ vừa mở ra, Thẩm Thanh Thanh đã chủ động vẫy tay chào hỏi.
Tần Cẩm Mặc khẽ lắc đầu: "Không có."
Chú Vương nhìn người này lại nhìn người kia, không biết nghĩ gì mà trực tiếp bật cười vui vẻ.
Thu hút được ánh mắt dò hỏi của Tần Cẩm Mặc, ông ấy vội vàng nói: "Mọi người trò chuyện đi, tôi bận rộn đi trước."
Miệng ông ấy nói bận rộn, vừa rời khỏi căn bếp nhỏ đã lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.
"Ông chủ, tôi nói với ông chuyện này, hôm nay có một cô gái tới tìm cậu chủ… Đúng vậy, vẫn còn đang đi học…"
Nhắc mới nhớ, Thẩm Thanh Thanh mới gặp Tần Cẩm Mặc lần thứ ba, cho nên cũng không quá quen thuộc.
May mà cô không phải loại người dễ xấu hổ, chú Vương vừa đi cô đã chủ động tìm chủ đề nói: "Anh ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn cái gì? Sáng nay tôi ăn bánh sợi củ cải, nhân cũng tạm được, nhưng vỏ làm không tốt, không hề mỏng như tờ giấy, nguội một chút là không giòn nữa…"
Tần Cẩm Mặc vốn định trực tiếp đưa thịt sốt thanh cho cô, nghe nói như thế chợt có chút ngứa tay.
"Cô còn muốn ăn không?"
Mới đầu Thẩm Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu ý của anh thì hai mắt lập tức sáng lên.
"Muốn!" Cô gật đầu nói, trên mặt tràn đầy mong đợi.
Chỉ từ nồi tam tiên hầm tươi ngon rơi đầu lưỡi của anh lần trước, Thẩm Thanh Thanh đã biết tay nghề của anh tốt đến mức nào, chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối chứ.
Tần Cẩm Mặc gật đầu, xoay người bắt đầu lấy nguyên liệu cần thiết cho món bánh sợi củ cải.
"Để tôi cắt sợi củ cải cho!"
Mặc dù tay nghề nấu nướng của Thẩm Thanh Thanh không tốt, nhưng từ nhỏ cô đã thích giúp đỡ bên cạnh ông nội, cũng khá quen thuộc với việc sơ chế, cắt thái đồ ăn.
Thật ra Tần Cẩm Mặc không thích người khác xen vào việc nấu nướng của mình, nhưng nhìn cô hưng phấn ôm củ cải đi, cũng không nói ra lời từ chối nào.
Ban đầu anh không có nhiều hy vọng vào cô, nhưng vừa làm bột làm bánh xong, quay đầu đã thấy cô đã cắt xong sợi củ cải rồi.
"Anh thấy vậy đã được chưa?" Thẩm Thanh Thanh cầm chậu hỏi.
Tần Cẩm Mặc đưa tay cầm một nắm sợi củ cải lên xoa xoa kiểm tra, miễn cưỡng gật đầu nói: "Cũng được."
"Lâu rồi không cắt nên hơi ngượng tay, nếu không vẫn có thể cắt tốt hơn." Thẩm Thanh Thanh cũng không thất vọng, dù sao cũng lớn lên bên cạnh ông nội, cô biết tay nghề của mình có thể được một câu "Cũng được" của chuyên gia là tốt lắm rồi.
"Có nên dùng muối để khử nước trong sợi củ cải không? Nên cho bao nhiêu muối?"
Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình không thể học nấu ăn, ngoài việc không thể khống chế được nhiệt độ thì vấn đề lớn nhất có lẽ là không biết "một chút" và "số lượng vừa phải" nghĩa là gì.
Tần Cẩm Mặc không để cô ra tay nữa, nhanh chóng điều chỉnh sợi củ cải và bắt đầu làm bánh.
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy từng chiếc bánh sợi củ cải được anh làm tốt như nước chảy mây trôi, cảm thấy như mọc ra hai tay nữa, tay của anh đúng là thần kỳ.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đặc trưng của bánh sợi củ cải tràn ngập căn bếp, đúng là thơm hơn bánh cô ăn vào bữa sáng trăm lần.
Cảm nhận được ánh mắt hơi nóng rực phía sau, Tần Cẩm Mặc thuận tay đưa bánh sợi củ cải mới làm ra.
"Vỏ mỏng như giấy, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm, ăn ngon quá!"
Cảm thấy chiếc bánh giòn đến mức sắp rơi vụn, Thẩm Thanh Thanh nhanh chóng đưa tay đỡ phía dưới, ngon đến mức cong hết mắt.
Lúc ra ngoài bị Hàn Thừa Trạch chặn đường, tuy cô không khách khí mắng một trận rồi, nhưng nghĩ đến bị người này quấy rầy không thôi, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi bực bội. Vậy mà lúc này ăn bánh sợi củ cải thơm ngon, mọi buồn phiền trong lòng cô lập tức được xua tan.