Nghe cô ấy nói vậy, Thẩm Thanh Thanh vô thức nhìn tay mình, trong lòng có một cảm giác vi diệu khó tả.
Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại với những ngón tay mảnh khảnh này rất giống với bàn tay ban đầu của cô. Ngay cả cơ thể này cũng giống như phiên bản hoàn thiện của cô sau khi làm mịn, làm trắng da, Thẩm thanh Thanh thực sự có chút nghi ngờ, không biết có phải chuyện tốt hệ thống làm ra hay không.
Nhưng đối với loại hệ thống rác rưởi bắt cô nhất định phải cướp nam cặn bã này, thà cứ biến mất còn hơn, Thẩm Thanh Thanh cũng không muốn vì nghi ngờ mà gọi nó ra.
Bây giờ đã hai giờ kém rồi, buổi hẹn hò của Lâm Ngữ Tĩnh vào xế chiều, sau khi chắc chắn Thẩm Thanh Thanh thật sự không đi, cô ấy chỉ có thể nhanh chóng ra ngoài một mình.
Sau khi Lâm Ngữ Tĩnh rời đi, ba người còn lại trong phòng 306 làm việc riêng của mình, căn phòng lập tức trở lại yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Dư Duyệt đọc xong quyển sách trong tay mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Thanh Thanh, sao cậu vẫn còn ở ký túc xá?"
Cô ấy vừa dứt lời, Ngô Hoan đang ngồi trên giường chơi game đã tắt hiệu ứng âm thanh của trò chơi, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, miệng lại không ngừng nói: "Cậu đọc sách tới ngốc rồi à? Không phải Thanh Thanh vừa nói không muốn làm bóng đèn sao, cậu quên nhanh thế."
"Chủ yếu là tớ đã quen với việc hai người họ thường xuyên ra ngoài cùng nhau, tự nhiên thấy một người trong ký túc xá thì nhất thời không kịp phản ứng." Dư Duyệt giải thích.
Thẩm Thanh Thanh đang vẽ tranh bằng máy tính bảng, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên cười giỡn: "Vậy từ nay về sau cậu phải làm quen đi."
Dư Duyệt không khỏi bật cười, nói đùa Lâm Ngữ Tĩnh mê trai bỏ bạn, sắp tốt nghiệp vẫn bỏ cô đi hẹn hò còn hỏi cô đang làm gì.
Biết cô đang vẽ tranh, Dư Duyệt tò mò trong lòng, nhưng cũng không lập tức đi qua, mà hỏi: "Tớ có thể xem thử không?"
"Được." Thẩm Thanh Thanh gật đầu, ra hiệu cho cô ấy tới xem.
Bức tranh trên máy tính bảng vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn thấy nội dung đại khái, đó là một chàng trai trẻ đang nấu ăn.
"Oa! Quả nhiên đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất!" Dư Duyệt đi tới, nhìn thấy bức vẽ trên máy tính bảng, hai mắt lập tức sáng lên: "Đây là người thật sao?"
Thẩm Thanh Thanh khẽ gật đầu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh gặp gỡ anh.
Sở dĩ quen biết là từ lần trước gặp bạn trai của Lâm Ngữ Tĩnh. Lần đó bọn họ đến một nhà hàng tư nhân tên là "Vị Duyên" dùng bữa. "Vị Duyên" có khung cảnh rất đẹp, hương vị đồ ăn cũng tuyệt vời, lúc đầu đối với Thẩm Thanh Thanh mà nói chính là một trải nghiệm không tệ, đáng tiếc lại có nam chính Hàn Thừa Trạch đáng ghét.
Dưới ánh mắt quấy rối không chút che đậy của anh ta, cùng cách gắp thức ăn mời chào trắng trợn, Thẩm Thanh Thanh thành công mất đi khẩu vị, kiếm cớ tạm thời rời khỏi bữa ăn.
Cô định thư giãn trong hoa viên của nhà hàng tư nhân một chút, kết quả lại bị một mùi thơm hấp dẫn thu hút, bất giác men theo mùi hương mà bước đến một chỗ ngoài cửa sổ.
Hình vẽ trên máy tính bảng của Thẩm Thanh Thanh chính xác là những gì cô nhìn thấy qua cửa sổ lúc đó, nhưng so với người đàn ông trong bức tranh được Ngô Hoan khen là đẹp trai bây giờ, sự chú ý lúc đó của cô lại đổ dồn vào chiếc nồi trên tay người đàn ông đó.
Nghĩ đến nồi tam tiên hầm thịt sốt thanh kia, Thẩm Thanh Thanh vẫn không nhịn được nhớ lại.
Lại nói mũi cô khá thính, chỉ cần ngửi mùi là biết trong nồi tam tiên hầm kia có thịt sốt thanh, nếu không chưa nói đến nếm thử, chỉ sợ vừa xuất hiện ngoài cửa sổ phòng bếp là đã bị đuổi đi rồi.