Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 38

“Sao cậu còn chưa đi?” Úc Tinh Hà nhíu mày.

Hạ Chiêu nhìn thoáng qua điện thoại anh cầm trên tay, hỏi: “Điện thoại của ai thế?”

“Dương Trì.” Úc Tinh Hà ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Niên, liếc nhìn cô một cái, nói tiếp: “Cậu ta muốn nhờ tôi nói giúp vài câu với đạo diễn Đường.”

Hạ Chiêu sốt ruột: “Cậu không đồng ý đúng không? Không phải cậu nói muốn tự mình giành lấy vai diễn đó mà…”

“Không đồng ý. Tôi đã nói cho cậu ta biết là tôi nhận lời hợp tác với đạo diễn Đường trong bộ phim này rồi.” Úc Tinh Hà ngắt lời anh ấy.

Đêm qua, khi ở đây chờ Sở Phi Niên, Úc Tinh Hà và đạo diễn Đường đã nói chuyện, anh nói: “Kịch bản đã lấy được, chỉ cần xác định xong những nhân vật khác là có thể vào đoàn.”

Úc Tinh Hà còn chưa nói phần kịch bản này là do anh lấy về sau khi được đạo diễn Đường trực tiếp phỏng vấn. Mặc dù đạo diễn Đường nói chỉ cần anh gật đầu là được, nhưng Úc Tinh Hà vẫn muốn thử sức. Đạo diễn Đường cũng đánh giá rất đúng trọng tâm, so với nhân vật bị toàn mạng chế giễu trước kia của anh thì kỹ thuật diễn quả thực tiến bộ rất nhiều.

Còn có một vài vấn đề nhỏ, nhưng có thể mài giũa dần dần.

Sở Phi Niên không tham gia vào cuộc hội thoại của hai người, thành thật thưởng thức đồ ăn ngon của mình. Tâm trạng cô rất tốt vì cuối cùng cũng có thể nếm được mùi vị.

Bên kia, tâm trạng của Dương Trì lại không được tốt như vậy.

Tin đạo diễn Đường muốn xuống núi làm phim đã sớm được truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cơ hội này, ngoài sáng trong tối tìm người nghe ngóng ý của ông ấy, kết quả lại biết được đạo diễn Đường đã đích thân tìm đến người đại diện của Úc Tinh Hà.

Còn chưa đợi mọi người phản ứng, tin Úc Tinh Hà từ chối cơ hội này cũng lộ ra.

Mặc kệ những người khác nghĩ sao, Dương Trì rất vui. Anh ta lập tức đi tìm đạo diễn Đường muốn thử sức, thế nhưng đạo diễn Đường lại nói nam chính phim này chỉ có thể là Úc Tinh Hà diễn, nếu anh không diễn thì không tuyển những nhân vật khác, cũng không quay bộ phim này nữa.

Trong lòng Dương Trì nổi lên sự ghen ghét, cũng biết nếu muốn giành được vai diễn thì phải tìm đến Úc Tinh Hà, nói không chừng có thể để Úc Tinh Hà thuyết phục đạo diễn Đường thay anh ta. Ai mà ngờ khi Úc Tinh Hà nhận điện thoại, kết quả trả về hoàn toàn không phải điều anh ta muốn.

“Kỹ thuật diễn xuất của cậu ta nát bét như thế mà cũng dám nhận diễn phim chiếu rạp của đạo diễn Đường, muốn ôm đùi người ta à?” Sau khi cúp điện thoại, Dương Trì đổi sắc mặt, tức giận quăng mạnh điện thoại di động lên ghế sô pha.

Người đại diện đứng chờ bên cạnh đảo mắt, nói: “Nếu cậu ta muốn diễn thì cứ để cậu ta diễn đi. Không phải còn có những nhân vật khác hả? Đợi mọi người so sánh là biết tốt xấu.”

Dương Trì nghe thấy vậy thì tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Úc Tinh Hà nói chuyện với Hạ Chiêu xong, quay đầu nhìn Sở Phi Niên, hỏi: “Cô không ăn hả?”

“Ăn xong rồi.” Sở Phi Niên liếʍ môi, vẻ mặt thỏa mãn.

“Ăn xong rồi á?” Hạ Chiêu quay đầu nhìn đồ ăn còn nguyên trên bàn đã nguội ngắt, vẻ mặt lấy làm kỳ lạ.

Úc Tinh Hà nhớ tới lời trước kia của cô, quỷ thần ăn cơm như thế nào thì cô cũng ăn như vậy nên nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi nhiều.

Đến lúc anh đi xem kịch bản, Sở Phi Niên nằm trên ghế sô pha vừa xem chương trình tạp kỹ vừa chơi mạt chược.

Hạ Chiêu nhìn Úc Tinh Hà vài lần, thấy anh không có ý muốn rời đi thì thở dài, đành phải nói cho anh lịch làm việc rồi đứng dậy rời đi, còn không quên căn dặn: “Cậu muốn ở lại đây thì liệu mà cư xử cho đàng hoàng, đừng chạy ra ngoài càn rỡ. Úc Tinh Hà, nếu cậu muốn công khai thì phải nói trước cho tôi tối thiểu nửa tháng, biết chưa?”

“Công khai cái gì? Khi về nhớ vứt rác nhé.” Úc Tinh Hà căn bản không hiểu anh ấy đang nói gì.

Hạ Chiêu đáp một tiếng, trong lúc thu thập rác thải cũng thuận tiện mang cả đồ ăn trên bàn đi. Tất cả thức ăn đều nguội ngắt, tinh bột cứng hết rồi, nhưng một ít bánh bao và bánh quẩy vẫn có thể hâm nóng lại để ăn tiếp.

Khi xách những vật này ra cửa, trong tay Hạ Chiêu còn cầm một ly sữa đậu nành chưa mở nắp. Lúc đứng trong thang máy chờ xuống lầu, anh ấy mở sữa uống một ngụm, sau đó nhíu mày, sữa vào miệng nhạt nhẽo không có bất kỳ vị gì: “Đây là sữa đậu nành của nhà nào vậy? Uống không khác gì nước lọc.”

*Chú thích: Đồ ăn cúng quỷ thần xong sẽ không còn hương vị.

Hạ Chiêu rời đi không bao lâu thì Hồ Nhàn quay về, còn mang theo một con mèo con đầy bụi bẩn.

“Đại nhân!” Hồ Nhàn ôm mèo con thở dốc: “Tôi về rồi!”

Mặc dù Sở Phi Niên từng nói cô ấy đừng gọi đại nhân này đại nhân nọ nữa, nhưng Hồ Nhàn càng không có lá gan gọi tên Sở Phi Niên nên vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô này.

“Sao cô lại mang nó về?” Sở Phi Niên lười nói lại việc xưng hô, chỉ thấy mèo đen trong ngực cô ấy quen mắt thì hơi nhíu mày.

Mèo con ngẩng đầu ngửi ngửi, dường như đánh hơi thấy mùi quen thuộc, lập tức giãy giụa nhảy khỏi người Hồ Nhàn, thất tha thất thểu chạy về phía mèo đen đang nằm trên ghế sô pha. Đáng tiếc chân mèo con quá ngắn, dù cố cách mấy cũng không thể nào nhảy lên ghế, chỉ có thể gấp gáp kêu meo meo không ngừng.

“Bẩn chết đi được.” Sở Phi Niên giơ tay cầm gáy nó, nhìn Úc Tinh Hà vừa bước ra khỏi phòng làm việc vì nghe thấy tiếng động.

Cô không mở miệng, Úc Tinh Hà tự giác bước đến, giơ tay nhận mèo con, nói: “Tôi đưa nó đi tắm.”

“Lau qua là được, nhỏ như vậy không nên tắm.” Hồ Nhàn nói.

Úc Tinh Hà đáp một tiếng, bế mèo con đi.

“Đại nhân, nhà họ Hà mời đại sư rất lợi hại đến, tôi đánh không lại nên chạy về.” Hồ Nhàn xoa xoa móng vuốt, giương mắt nhìn Sở Phi Niên: “Con mèo con kia bị Hà Vũ Kỳ mang về nhà. Hà Vũ Kỳ là tên biếи ŧɦái, gϊếŧ không ít động vật nhỏ, trong lúc đi đường tôi vừa hay đυ.ng phải nên thuận tay mang nó về.”

Dừng một lát, cô ấy lại cười hì hì, bồi thêm một câu: “Chủ yếu là vì trên người con mèo này phảng phất mùi của đại nhân.”