Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 33

Tới khi Sở Phi Niên đi vào trong một ngõ nhỏ, xác định không có ai, cô mới thả con mèo con ra, nói: “Đi đi.”

Mèo con lại dùng chân chạm vào tay của cô không buông, thậm chí còn nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay, làm nũng: “Meo.”

Một lát sau, Sở Phi Niên rời khỏi ngõ nhỏ, trong ngực vẫn ôm con mèo đen như cũ, còn mèo con đã không thấy đâu, chỉ nghe được tiếng nó phảng phất trong ngõ nhỏ. Chờ mèo con thất tha thất thểu chạy ra khỏi ngõ thì đã không thấy Sở Phi Niên đâu nữa.

Nó đứng im tại chỗ, vẻ hơi mờ mịt: “Meo?”

Mèo con rất nhanh chọn bừa một hướng để đi, nhưng chưa được mấy bước đã bị một cánh tay bế lên: “Mèo con dễ thương quá. Có phải em không tìm được nhà không? Tôi đưa em về nhà nhé?”

Sau đó nó bị nhét vào trong một chiếc túi đựng mèo rỗng.

Sở Phi Niên đang ôm mèo đen đi ven đường bỗng dừng lại, quay đầu nhìn bên cạnh.

“Đại nhân, sao ngài lại ở đây?” Một con hồ ly màu đỏ nhảy xuống từ trên cây, đứng cạnh chân Sở Phi Niên.

Sở Phi Niên hạ mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Việc của cô xong rồi à?”

“Chưa ạ. Tôi tính để cho bọn họ gặp vài chuyện không may, khiến bọn họ mất đi tất cả những thứ đang có bây giờ rồi mới ra một đòn trí mạng!” Hồ ly chống nạnh cất giọng tàn nhẫn, nói xong lại nhanh chóng đổi tư thế, nói với Sở Phi Niên vẻ thấp thỏm: “Đại nhân, có phải ngài cảm thấy tôi làm mất thời gian đúng không?”

Người qua đường không nhìn thấy hồ ly, chỉ thấy Sở Phi Niên ôm mèo đen đứng ven đường, không biết đang nhìn cái gì. Tướng mạo của cô vốn rất xuất sắc, cộng thêm trang phục trên người đã thu hút không ít ánh mắt, có người còn trộm giơ điện thoại lên.

Còn có người cố ý đi lướt qua bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chân cô nhưng vẫn không thấy gì.

“Tùy cô.” Sở Phi Niên nói lãnh đạm, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, hỏi: “Vụ bài vị kia điều tra thế nào rồi?”

“Đại nhân, là do tôi bất tài, không tra được bất cứ thứ gì cả.” Hồ ly nhắm mắt đuổi theo Sở Phi Niên, lộ vẻ chột dạ khi nói những lời này, cúi đầu không dám nhìn cô.

Sở Phi Niên cũng không hề bất ngờ. Đến giao lộ cô dừng bước, không đi về phía chung cư mà chuyển sang hướng khác, nói: “Sau này đừng gọi là đại nhân nữa.”

“Vậy tôi nên gọi là gì?”

Sở Phi Niên nhất thời không lên tiếng, hồ ly lại hỏi một câu: “Trước đây mọi người gọi ngài là gì?”

Thú thật là cô ấy cũng có chút tâm tư muốn thăm dò, Sở Phi Niên là sự tồn tại lợi hại như vậy, hẳn cô ấy từng nghe được ít nhiều.

“Đại phu Sở.” Sở Phi Niên nói.

Hồ ly nháy mắt sững sờ.

Cô ấy nhớ lại cơ thể đầy nghiệp chướng của Sở Phi Niên sáng nay, lại liên hệ với việc trước đây cô là một bác sĩ thì hơi kinh ngạc.

Thầy thuốc vốn nên là người cứu nhân độ thế, nhưng Sở Phi Niên chẳng những không có công đức mà còn nhiễm phải nghiệp chướng đầy người.

Sở Phi Niên quan tâm tới biểu cảm kinh ngạc đầy lộ liễu của hồ ly, nói tiếp: “Bây giờ cũng không có ai gọi tôi là đại phu Sở nữa, cô gọi thẳng tên tôi cũng được.”

“Hả…” Hồ ly ngơ người: “Tôi tên là Hồ Nhàn, chữ Nhàn trong thanh tao lịch sự.”

“Hồ tiên*?” Sở Phi Niên cười một tiếng: “Chữ này trong tên cô rất thú vị.”

* Chữ Nhàn 娴 /xián/ có phát âm gần giống chữ Tiên 仙 /xiān/.

Sở Phi Niên không trở về chung cư mà đi thẳng ra ngoại ô, cho nên Úc Tinh Hà an táng cho chó Golden xong quay về đã phát hiện Sở Phi Niên không trở về. Anh cũng không vội đi tìm, cứ ngồi chờ trong nhà.

“Cậu đến đây tìm ai thế?” Hạ Chiêu cũng đi theo, đối với Úc Tinh Hà sau khi tỉnh lại, anh ấy có hàng loạt điều không hiểu: “Còn nữa, cậu không muốn đóng bộ phim kia của đạo diễn Đường hả? Nếu cậu muốn đi thì tôi sẽ mặt dày liên lạc với ông ấy hỏi một chút.”

“Đóng.” Úc Tinh Hà cúi đầu nhìn điện thoại, nói tiếp: “Chuyện này không cần cậu bận tâm, tôi sẽ đích thân liên hệ đạo diễn Đường.”

Kết quả anh chờ đến tối vẫn không chờ được Sở Phi Niên quay về, ngược lại chờ được ông cụ Đường.

“Mấy người làm gì ở đây?” Ông cụ Đường đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn hai người trong nhà.

Úc Tinh Hà lập tức đứng lên, nuốt nước bọt mấy lần mới nói được: “Tôi đến chờ Phi… Sở Phi Niên. Đạo diễn Đường biết cô ấy đi đâu không?”

Ông cụ Đường không biết tên của Sở Phi Niên, lông mày vẫn nhíu chặt không giãn, không cười ha ha như khi ở trước mặt chó Golden và mèo đen, vẻ mặt có thể nói là rất nghiêm nghị: “Sở Phi Niên là ai?”

“Mèo đen.” Úc Tinh Hà vội nói: “Một con mèo đen mắt hai màu.”

Trong khi Úc Tinh Hà và đạo diễn Đường chạm mặt, Sở Phi Niên ở bên này đã đến gần một chung cư kiểu cũ ở ngoại thành, Hồ Nhàn theo cô được nửa đường đã rời đi, bây giờ chuyện tình quan trọng nhất với cô ấy là tìm người nhà họ Hà tính sổ.

Trong chung cư này không có thang máy, tầng cao nhất là tầng sáu.

Tầng một có một cái cửa chính, cần chìa khóa hoặc mật khẩu mới có thể mở ra. Sở Phi Niên đứng trước cửa một lúc rồi dứt khoát đi vòng quanh tòa nhà. Sau đó, cô gặp một bà lão lưng còng, tay chống ba-toong, đi rất chậm.

Bà ấy thấy Sở Phi Niên thì trong miệng lẩm bẩm gì đó, âm thanh rất mơ hồ nên cô nghe không rõ lắm, cũng không muốn hỏi.

Cô chờ bà lão mở cửa rồi theo vào trong.

Cầu thang ở đây tương đối dốc và hẹp, đèn treo là loại đèn vàng với ánh sáng lờ mờ. Sở Phi Niên ôm mèo đen đi theo sau lưng bà lão, bước từng bước chậm chạp.

“Cộp! Cộp! Cộp!...” Trong cầu thang chỉ nghe thấy gậy của bà lão nện lên sàn. Khi đến tầng ba, bà ấy đột nhiên dừng bước, quay ra sau hỏi Sở Phi Niên: “Cô muốn đến tầng bao nhiêu?”

“Tầng sáu.” Sở Phi Niên nói.

Bà lão gật nhẹ đầu, bất thình lình giơ tay về phía cô nhưng bị Sở Phi Niên nghiêng người tránh được.

Bà ấy cũng không thèm để ý, chỉ mấp máy cánh môi khô quắt, nói: “Mấy người ở tầng đó làm rò nước, chú ý chút, khắp nơi trong nhà tôi toàn là nước… Toàn là nước…”