Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 16

“Báo mộng?”

Tới khi Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà trở lại nhà Đường Thước, Úc Tinh Hà vẫn đang hỏi cô tại sao lại để Chu Tử Yến báo mộng cho Triệu Vân: “Không phải cậu nói ngay cả Chu Tử Yến cũng chưa chắc đã biết mình chết như thế nào hả?”

Nếu cứ như vậy đi báo mộng, nhỡ trong mơ Triệu Vân hỏi hung thủ hại chết Chu Tử Yến là ai thì cũng không có đáp án.

Sở Phi Niên đang nằm trên ghế sô pha nghiêm túc liếʍ lông, nghe thấy câu hỏi thì ngẩng đầu nhìn anh: “Muốn biết hả?”

Úc Tinh Hà gật đầu, ánh mắt trông mong nhìn cô.

“Ngủ đi rồi tôi nói cho.” Sở Phi Niên giơ chân vỗ vỗ đầu anh, ý cười sâu xa hiện nơi khóe mắt.

Đây không phải lần đầu tiên Triệu Vân ngủ trên cái giường này. Cô ấy và Chu Tử Yến là bạn đại học, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, cô từng bước trở thành nô ɭệ của công ty, còn Chu Tử Yến trong lúc học đại học đã bắt đầu học biên kịch, bởi vì có tài năng trời ban nên cô ấy chưa ra trường đã có chút tiếng tăm trong ngành, do đó sau khi tốt nghiệp đã hoàn toàn đi theo con đường này.

Sau này Triệu Vân bị sa thải, Chu Tử Yến đã hỗ trợ cô ấy mở cửa hàng thú cưng. Chu Tử Yến lớn lên trong cô nhi viện, không có người thân hay bạn thân nào khác ngoài Triệu Vân, cô ấy sống một mình trong căn nhà này, sinh hoạt không điều độ, thường xuyên làm việc quên nghỉ ngơi, có những ngày chỉ ăn đúng một bữa. Vì thế nên Triệu Vân thường xuyên tới giúp cô ấy dọn nhà, nấu cơm, đến tối hai người sẽ nằm cạnh nhau nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Chu Tử Yến rảnh rỗi cũng sẽ qua cửa hàng thú cưng lượn lờ…

Nửa năm trước, Triệu Vân nhận được điện thoại của cảnh sát, vội vàng chạy tới bệnh viện nhưng chỉ gặp được thi thể của Chu Tử Yến. Cảnh sát kết luận sự việc xảy ra lúc đó là do có một con chó lẻn vào cầu thang bộ, sủa rất lớn, có lẽ Chu Tử Yến nghe thấy động tĩnh nên ra xem tình hình, lúc xuống lầu không cẩn thận bước hụt và lăn xuống cầu thang.

Lúc ấy không có ai ở đó, thời điểm Chu Tử Yến được phát hiện thi thể đã lạnh.

Triệu Vân không thể nào chấp nhận kết luận này, nhưng cảnh sát đã xác nhận là hiện trường không có điểm nào khả nghi nên chuyện này cuối cùng chẳng đi đến đâu cả.

“Tiểu Yến, nếu như cậu thật sự bị người khác hại chết thì hãy đến tìm tớ đi, nói cho tớ là ai hại chết cậu, tớ nhất định sẽ báo thù giúp cậu.” Triệu Vân nghiêng người ôm chặt gấu bông lớn hình cà rốt, miệng lẩm bẩm.

Ở nơi cô ấy không thấy, Chu Tử Yến đang nằm nhoài bên giường nhìn cô ấy, khi nghe những lời kia, hai mắt Chu Tử Yến bỗng trở nên mơ hồ.

Ngay sau đó, Chu Tử Yến bị người nào đấy ở sau lưng đẩy một cái. Cô ấy kinh ngạc hô lên một tiếng, chúi người về phía trước, khi sắp chạm vào Triệu Vân thì hóa thành một đám sương màu trắng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà Triệu Vân trên giường không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, hô hấp đều đặn, khóe mắt vẫn vương nước.

“Ai? Ai đẩy tôi?” Chu Tử Yến lấy lại thăng bằng xong lập tức quay người lại, tức giận hô lớn.

“A Vân!” Sau lưng cô ấy là Triệu Vân. Chu Tử Yến thấy thế mắt sáng rực, đang muốn đi qua thì nhớ ra Triệu Vân không thấy mình, nhanh chóng trở nên chán nản, cái đuôi khủng long rũ xuống đất như biểu cảm trên mặt cô ấy.

Cũng trong khoảnh khắc do dự đó, Triệu Vân đã chạy nhanh về phía cô ấy, nước mắt chảy dài trên mặt không ngăn được nụ cười trên môi: “Tiểu Yến, là cậu thật sao? Cậu chưa từng rời đi đúng không? Tớ xin lỗi, tớ nên tới sớm hơn mới đúng, để cậu phải đợi lâu rồi.”

Cho tới khi Chu Tử Yến đã nằm trọn trong cái ôm của Triệu Vân, cô ấy vẫn cứng đờ người, mắt trợn tròn không dám tin, cặp kính trên mắt bởi vì Triệu Vân đυ.ng quá mạnh mà lệch sang một bên, nằm vắt vẻo trên sống mũi, kết hợp với biểu cảm hiện tại khiến cô ấy trông hơi buồn cười.

“A… A Vân, cậu nhìn thấy tớ rồi hả?” Hai tay Chu Tử Yến cứng đờ, mắt vẫn trợn tròn, mãi sau mới lấy lại phản ứng: “Tớ biết rồi! Chúng ta đang ở trong giấc mơ của cậu! Đây chính là báo mộng mà Niên Niên nói!”

Sau đó cô ấy lập tức ôm chầm lấy Triệu Vân, không kìm được nhảy câng câng tại chỗ, vừa vui mừng vừa tủi thân, nói: “Hu hu hu, A Vân, cậu biết không, sau khi chết tớ vẫn luôn bị giam ở đây, chẳng đi đâu cả, cậu cũng không tới làm tớ chán muốn chết luôn… Không không, tớ chán muốn chết hu hu hu… Dù sao thì cũng rất chán, tớ rất muốn gặp lại cậu, tớ còn có nhiều chuyện muốn nói với cậu mà…”

Chu Tử Yến líu ra líu ríu nói một tràng, cảnh trong mơ của Triệu Vân là phòng ngủ của Chu Tử Yến, hai người từ ôm nhau dần chuyển thành dựa lưng vào giường ngồi dưới đất, đầu tựa bên đầu. Cảm xúc của Triệu Vân đã ổn định hơn, yên lặng nghe cô ấy nói chuyện.

“Đúng rồi, A Vân, nếu cậu có thời gian thì sắp xếp đi tìm Nguyên Dật hộ tớ được không? Di chúc của tớ để ở chỗ anh ấy, nếu tớ chết thì trừ những thứ để lại cho cậu, toàn bộ phần tài sản còn lại sẽ mang đi quyên góp. Cậu có thể giúp tớ lo liệu chuyện này không?” Chu Tử Yến lắc lắc tay Triệu Vân, vẻ mặt chân thành.

Triệu Vân sửng sốt, cô ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Chu Tử Yến, hỏi: “Cậu viết di chúc làm gì?”

Sau đó, vì cảm thấy không đúng lắm nên cô ấy vội vàng đổi giọng: “Ý tớ là cậu còn trẻ như vậy sao lại phải viết di chúc?”

“Cậu cũng biết đấy, trừ cậu ra tớ chẳng có người thân hay bạn bè nào cả, tớ sợ ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên… Dù sao thì viết di chúc sớm cũng không phải chuyện gì xấu, cứ giữ ở đó đề phòng ngày tớ đột ngột qua đời cũng có thể để dành cho cậu ít đồ…” Chu Tử Yến cười tươi khiến mắt hạnh cong cong, cô ấy dang tay ôm Triệu Vân, nói tiếp: “Thật ra tớ chỉ để cho cậu căn nhà này với vài đồ vật nho nhỏ thôi, cậu đừng từ chối tớ nhé.”

Nước mắt mà Triệu Vân vất vả lắm mới ngăn được lại bắt đầu rơi, cho tới khi nghe thấy những lời cuối của Chu Tử Yến, cô ấy sửng sốt, đẩy Chu Tử Yến ra, mặt nghiêm túc hỏi: “Tiểu Yến, cậu vừa nói là cậu để căn nhà này cho tớ hả?”

“Đúng vậy, tớ đã viết rất rõ ràng trên di chúc, căn nhà này là của cậu.” Chu Tử Yến gật đầu.

Sắc mặt Triệu Vân trở nên khó coi, cô ấy nắm chặt bả vai Chu Tử Yến, cuối cùng cũng hỏi chuyện mình muốn biết nhất: “Tiểu Yến, cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc tại sao cậu lại chết? Có phải có người hại cậu không?”

Không ngờ câu hỏi vừa ra thì biểu cảm Chu Tử Yến lại biến thành mơ hồ không rõ. Cô ấy giơ tay sờ gót chân phải của mình, ánh mắt nhoáng cái minh mẫn rồi lại nhoáng cái mơ hồ, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ. Hình như tớ đạp phải cái gì đó, dù sao cũng là chết vì bị lăn cầu thang. Ây da, không nói chuyện này nữa, cậu nhớ nhất định phải đi tìm Nguyên Dật nhé.”