Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 8

Úc Tinh Hà nằm rạp trên mặt đất, cái đuôi sau lưng vẫy vẫy, hơi xấu hổ: “Cũng tàm tạm, tên của cậu… Đúng rồi, tên của cậu là gì?”

Niên Niên và Tinh Tinh đều là tên do ông cụ Đường, cũng chính là đạo diện Đường theo lời hai chị gái nhỏ kia, đặt cho.

“Sở Phi Niên.”

“Tên của cậu cũng không tồi.” Úc Tinh Hà nói.

Sở Phi Niên hừ nhẹ.

Ông cụ Đường tới rất nhanh, là Đường Thước lái xe chở ông ấy tới. Ban đầu Hạ Doanh cũng muốn đi theo nhưng vì không thể bỏ mặc Quả Quả ở nhà một mình nên đành ở lại, hai mẹ con cùng nhau chờ.

Sở Phi Niên thấy ông cụ Đường bước ra khỏi xe, lập tức đi về phía đó, Úc Tinh Hà cũng đứng dậy đuổi theo.

“Này!” Sở Phi Niên lên xe, quay đầu nhìn Đường Thước vẫn đang đứng cạnh cửa xe: “Đưa các cô ấy về đã.”

Đường Thước đã nghe Hạ Doanh nói về việc mèo đen biết nói tiếng người, nhưng chính tai nghe thấy vẫn là một trải nghiệm khác. Tuy nhiên, anh ấy vẫn nhớ lời đại sư Dương nói lúc trước, lập tức gập người, đáp ứng Sở Phi Niên: “Vâng vâng vâng, Niên… Miêu đại nhân!”

Anh ấy gọi xong cũng không thấy cảm giác gì đặc biệt, nhưng quay đầu lại thấy khuôn mặt tươi cười của chó Golden lớn.

Đường Thước nghĩ con Golden này đi cùng Sở Phi Niên thì chắc chắn cũng lợi hại, lập tức bước sang cạnh hai bước: “Golden đại nhân, mời… mời ngài.”

Úc Tinh Hà đang vui ơi là vui, thấy thế nụ cười càng rạng rỡ.

Sau khi lên xe, Úc Tinh Hà quay đầu thấy ánh mắt như nhìn đồ đần cử Sở Phi Niên thì cứng người, không nhịn được giải thích: “Cậu không biết đâu, lúc chưa bị biến thành chó tôi đã từng gặp Đường Thước, ai cũng phải khúm núm trước anh ta.”

Cho nên hiện tại thấy vẻ kính cẩn của Đường Thước anh rất vui. Hơn nữa, nghĩ tới cảnh đối tượng khiến anh ấy phải cúi đầu là một con chó và một con mèo thì chuyện này càng hài hước.

Ông cụ Đường tận mắt thấy Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà lên xe mới thở phào nhẹ nhõm, sợ Sở Phi Niên không muốn về cùng họ. Ông ấy thu hồi lực chú ý, đang muốn quay sang cảm ơn hai cô gái thì Đường Thước đã đi tới.

“Bây giờ cũng không còn sớm, không bằng để tôi đưa các cô về nhé? Nếu sau này có thời gian, tôi cũng mong được mời các cô một bữa cơm để cảm ơn đàng hoàng. Chuyện ngày hôm nay thật lòng cảm ơn hai người.”

Ông cụ Đường nghe xong thì đoán ngay là ý của Sở Phi Niên, lập tức phụ họa cho Đường Thước.

Hai chị gái nhỏ căn bản không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến bước này, theo bản năng muốn từ chối, nhưng cả ông cụ Đường cũng lên tiếng nên lời đến đầu môi lại quay trở về.

Cũng may là Đường Thước lái chiếc xe khá rộng đến, bốn người với một mèo một chó vẫn đủ ngồi.

Trên đường đi, ông cụ Đường không nói lời nào. Còn Đường Thước, tuy phần lớn thời gian đều là người khác cung kính lấy lòng anh ấy, nhưng là người làm ăn nên anh ấy cũng biết cách tránh bầu không khí ngượng ngùng. Do đó, vì có Đường Thước mở miệng nên không khí trong xe không quá tệ.

Hai cô gái nhỏ không còn sự căng thẳng lúc đầu.

Thậm chí, trong lúc vô tình Đường Thước còn biết hai cô gái nhỏ là người hâm mộ Úc Tinh Hà, anh ấy nói: “Tôi biết Úc Tinh Hà, cũng đã gặp mấy lần. Đây là đứa nhỏ không tệ, có tài năng, có cố gắng. Hai người hâm mộ đúng người rồi đấy.”

Hai cô gái nhỏ nghe Đường Thước nói vậy thì càng kích động.

Trong giới giải trí nhiều chuyện không thể nói rõ, càng đừng nói có rất nhiều loại người, cũng có rất nhiều antifan mắng chửi Úc Tinh Hà, có thể được Đường Thước khen thì đã hơn nửa số người trong giới rồi, dù sao ông cụ Đường vẫn ngồi ở đây đấy.

Cho nên lời nói của anh ấy có độ tin cậy rất lớn với hai cô gái nhỏ.

Chuyện này vừa khơi mào thì nói mãi không xong. Đường Thước nhận ra các cô có hứng thú với đề tài này nhưng lại không dám hỏi nhiều nên dứt khoát chủ động kể một số chuyện có liên quan tới Úc Tinh Hà.

Bọn họ không hề biết nhân vật trong câu chuyện đó đang ngồi ngay bên cạnh, toàn thân dính lấy xe như muốn hòa vào làm một với nó.

“Chó ngốc, cậu ngại hả?” Sở Phi Niên nhìn từ đầu đến chân anh, ngáp một cái, uể oải nói.

Úc Tinh Hà: “Gâu!” (Làm gì có.)

Mặc dù anh sắp bùng nổ tới nơi, nhưng ánh mắt nhìn hai cô gái nhỏ lại đầy dịu dàng, trái tim trong ngực ấm đến phát nóng.

Anh biết có nhiều người thích anh, nhưng tận mắt thấy phần tình cảm nóng bỏng này thì không dám đối mặt. Tuy nhiên, anh cũng không muốn trốn tránh, chỉ muốn lưu giữ và trân trọng điều này.

“Thật ra tôi không tốt như mấy cô ấy nói.” Úc Tinh Hà nhỏ giọng nói: “Kỹ thuật của tôi không tốt, rất cay mắt.”

“Đúng là rất cay mắt.” Sở Phi Niên đồng tình nói.

Úc Tinh Hà bỗng nhiên quay đầu muốn nhìn cô.

Sở Phi Niên giơ móng vuốt để anh không dám quay đầu lại: “Đừng lộn xộn.”

Úc Tinh Hà đưa lưng về phía cô, có thể cảm nhận nhiệt độ sau lưng mình, anh mạnh mẽ nói: “Cậu xem rồi à?”

“Đã thấy rồi.” Sở Phi Niên nói: “Yên tâm, tôi chỉ nhìn thoáng qua chút thôi.”

Nhìn thoáng qua mà đã đánh giá rồi, anh đành bỏ cuộc.

Úc Tinh Hà hừ hừ một tiếng, quay mặt ra cửa sổ nằm sấp xuống, chôn mặt vào hai chân không muốn nói chuyện.

Rất mất mặt… Mất mặt chó.