Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 6

Sở Phi Niên: “...”

Cô hiểu lầm cái gì vậy?

Đến khi trời sắp tối, một mèo một chó mới đưa Quả Quả rời khỏi tòa chung cư.

Tuy cô gái trẻ mặc đồ khủng long cũng muốn đi theo, nhưng cô ấy không cách nào rời khỏi nơi đó, chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn Sở Phi Niên và chó Golden dẫn Quả Quả vào thang máy, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn không quên hỏi: “Thần chết đại nhân, khi nào ngài quay lại đón tôi? Tôi đã chết rất lâu rồi, chẳng lẽ tôi không được đi đầu thai hả?”

Sở Phi Niên nằm trên lưng chó Golden, không muốn trả lời cô ấy.

Vị trí chung cư khá xa bệnh viện, đợi bọn họ đưa Quả Quả về tới nơi thì trời đã tối hẳn.

Một mèo một chó bước vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng thì cái thang máy bên cạnh kêu “Tinh” một tiếng rồi mở ra, ông cụ Đường và Đường Thước vội vã rời bệnh viện.

Sau khi ra khỏi thang máy, chó Golden không đi tiếp mà đứng canh ở lối đi an toàn, Sở Phi Niên đưa Quả Quả đến cửa phòng bệnh. Không chờ cô lên tiếng, Quả Quả đã thấy Hạ Doanh trong phòng bệnh, vui vẻ chạy tới: “Mẹ!”

Khi sắp đến cạnh giường, Quả Quả bỗng hóa thành một luồng sương trắng rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Cùng lúc đó, Đường Quả trên giường bệnh mở mắt.

“Giờ cậu muốn đi đâu?” Chó Golden thấy Sở Phi Niên quay về thì hỏi.

Sở Phi Niên ung dung bước vào thang máy: “Về nhà ông cụ Đường.”

“Cậu còn muốn về hả?” Chó Golden lớn khó nén kinh ngạc.

Không biết vì lý do gì, nó luôn cảm thấy sau những chuyện vừa xảy ra, Sở Phi Niên phải không trở lại mới đúng.

Sở Phi Niên nhe nanh với nó: “Thạch trái cây trong phòng sách đều là của tôi!”

Chó Golden sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Hóa ra Sở Phi Niên quay về để lấy thạch. Cô giúp Quả Quả, thạch của Quả Quả trở thành của cô.

Trong phòng bệnh, Hạ Doanh cầm điện thoại di động đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đường Quả. Khi điện thoại vừa thông, cô ấy lập tức nói: “Chồng ơi, Quả Quả tỉnh rồi. Anh và bố mau về đi, em có chuyện muốn nói.”

“Tỉnh thì tốt, anh cũng có chuyện muốn nói, về ngay đây.” Giọng Đường Thước cũng vô cùng lo lắng, nói dứt câu thì cúp điện thoại luôn.

Nửa giờ sau, Đường Thước và ông cụ Đường chạy vào phòng bệnh, hai cha con thấy Đường Quả ngồi trên giường mới thở phào một hơi.

“Quả Quả sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?” Ông cụ Đường lại gần Đường Quả, cười hỏi.

Đường Thước và Hạ Doanh trao đổi ánh mắt, sau đó cùng nhau rời phòng bệnh. Vừa ra ngoài, Hạ Doanh lập tức ôm mặt khóc: “Chồng ơi, có lẽ em trách oan con mèo đen kia rồi. Quả Quả nói là con mèo đen và con chó bố nuôi đã dẫn con bé về.”

“Anh biết.” Đường Thước thở dài, lúc này không có tâm trạng an ủi cô ấy, giơ điện thoại di động ra, nói: “Em tự xem đi. Đây là video trích xuất từ camera nhà mình, chuyện xảy ra chiều nay đều ở trong đấy.”

Ban đầu vị đại sư Trịnh kia luôn miệng nói Quả Quả không tỉnh là do con mèo đen, còn muốn tìm được con mèo đen mới có thể nghĩ biện pháp.

Nhưng ông cụ Đường chắc chắn Niên Niên sẽ không hại Quả Quả, cho nên đã liên hệ với một vị khác là đại sư Dương.

Hôm qua Đường Thước gọi điện thoại tới đại sư Dương không ở thành phố A nên anh ấy mới chuyển sang mời đại sư Trịnh. Nhưng trong nghề đại sư Dương có tiếng hơn, lúc ông cụ Đường gọi lại lần nữa thì biết được buổi tối hôm nay ông ấy sẽ quay về.

Trước đó hai bố con vội vã rời đi chính là muốn đến gặp đại sư Dương.

Sau khi gặp mặt, đoàn người đi thẳng tới chung cư Đường Thước ở. Kết quả khi đến nơi lại phát hiện lọ đựng cọ rơi nát trong phòng ngủ. Đường Thước còn tưởng nhà có trộm, nhưng đại sư Dương quan sát xong lại nói lọ đựng cọ kia chính là pháp khí hại người.

“Đại sư Dương nói là Quả Quả của chúng ta bị bắt mất hồn, hồn phách bị nhốt trong cái lọ đựng cọ trang điểm, đã có người xử lý nó và dẫn hồn Quả Quả đi trước khi bọn anh tới.” Đường Thước nói.

Hạ Doanh vừa nghe anh ấy nói vừa mở video ra xem. Video sắc nét chiếu cảnh một mèo một chó đi vào nhà họ, thậm chí con mèo đen kia còn đi thẳng vào phòng ngủ, đẩy vỡ lọ đựng cọ.

“Chẳng trách nó muốn lên giường nhìn Quả Quả… Em còn đánh nó, đuổi nó đi… Lỗi của em… Đều là lỗi của em…” Hạ Doanh nắm chặt di động, tựa vào ngực Đường Thước khóc nấc.

Đường Thước đặt tay lên vai cô ấy, nhất thời không biết nói gì.

Anh ấy không nói với Hạ Doanh một chuyện, khi đại sư Dương xem video xong đã nói là tu vi của con mèo đen kia không thấp, nếu đổi lại là ông ấy thì tìm được lọ đựng cọ xong cũng phải làm phép mới có thể đưa Quả Quả ra ngoài an toàn.

Nhưng con mèo đen kia, mặc dù chỉ là mèo nhưng lại có thể trực tiếp phá nát cái lọ mà vẫn giữ được an toàn cho Quả Quả.

Khi Hạ Doanh gọi điện thoại tới, bọn họ biết tin Quả Quả bình yên vô sự thì đã nhận ra ngay lập tức chuyện con mèo đen đưa hồn phách Quả Quả trở về.

Đúng lúc này, ông cụ Đường từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Hạ Doanh khóc lóc kịch liệt cũng không trách móc, chỉ thở dài, nói: “Quả Quả đã tỉnh. Vừa nãy bệnh viện liên lạc với bố, Niên Niên và Tinh Tinh trở về đúng lúc chúng ta rời đi.”

Chuyện này chỉ cần kiểm tra camera một chút là biết.

“Vâng, bố rời đi không lâu thì Quả Quả tỉnh.” Hạ Doanh vội nói.

Cho nên có thể khẳng định hồn phách Quả Quả được đưa về lúc đó.

“Bố, Niên Niên và Tinh Tinh sẽ quay về nhà bố đúng không? Trước kia con đối xử với bọn chúng như vậy… Đều là lỗi của con, con phải đến xin lỗi…” Hạ Doanh gấp gáp nói.

Đường Thước cũng gật đầu ủng hộ vợ, nói: “Còn lai lịch của lọ đựng cọ trang điểm kia nữa. Doanh Doanh, có người muốn hại chúng ta.”

Sau khi Quả Quả tỉnh dậy lần nữa, kiểm tra không có vấn đề gì nên cả nhà đã lập tức rời khỏi bệnh viện, đi thẳng tới chung cư Bác Quan, nơi ông cụ Đường ở.

Mà lúc này, Sở Phi Niên và chó Golden vẫn đang trên đường về chung cư Bác Quan.

Chân Sở Phi Niên bị thương nên không đi được bao xa, còn chó Golden đã bôn ba cả một ngày, dù đã ăn sáng và uống mấy lần nước trên đường đi nhưng sau khi rời bệnh viện vẫn không đủ sức đi xa. Hơn nữa, hiện tại vừa hay là giờ cơm, mùi thức ăn tràn ngập trong không khí.

Bốn chân nó mềm nhũn, trực tiếp nằm rạp trên đất không động đậy, ngay cả tiếng kêu cũng lộ ra uể oải: “Gâu.” (Đói quá.)