Bình luận trong phòng live.
[??? Thịnh Vấn Âm cô ta bị bệnh gì hả?]
[Cô ta dám văng tục trong chương trình, tổ chương trình không can ngăn gì sao?]
[Chương trình này không có chức năng lùi thời gian nhỉ, lúc trước cô ta thực sự đã nói với Diệp Thành Phong là 7h30 mới tập trung hả? Nếu đúng là như vậy thật, thì cô ta đang dùng việc công trả thù riêng à? Mà cũng lạ, cô ta thì có thù gì với Diệp Thành Phong chứ?]
[Phong Phong nhà chúng tôi không thể nào quen biết với Thịnh nhão nhoét, khối u của showbiz này được. Tôi nghi ngờ cô ta thích Phong Phong nhà chúng tôi, sau đó bị từ chối rồi vì yêu mà sinh hận!]
[Không cần nói nhiều, Thịnh nhão nhoét rời khỏi giới là hết chuyện, đọc mấy cái phốt của cô ta, nào là đánh nhau, ẩu đả, yêu đương lăng nhăng, loại người này đúng là rác rưởi.]
[Đến muộn quá, mấy đoạn khúc trước không được xem, nhưng mà có Kì ảnh đế thì tôi xem chắc rồi.]
Bình luận trên màn hình cứ trôi liên tục.
Nhưng mọi người tại hiện trường thì không ai nhìn thấy, vậy nên chẳng ai bị ảnh hưởng gì cả.
Cuối cùng, Sử Nham đi lấy vé quay về, anh thấy tình hình không ổn liền lôi kéo Diệp Thành Phong rời đi.
Sắc mặt của Diệp Thành Phong rất khó coi, nhưng ở trước mặt một vị tiền bối như Sử Nham, hắn cũng không dám làm càn, hắn chỉ đành tủi thân nói: “Em cũng không biết tại sao cô ấy lại đối xử với em như vậy, lúc sáng cô ấy gọi em dậy, còn tạt nước vào người em nữa, em nghe nói cô ấy không tạt nước những người khác…”
Cái này thì đúng là không có, Sử Nham nhỏ giọng nói: “Bây giờ đang bắt đầu ghi hình rồi, mọi hành động của cô ấy, chắc chắn đều là do tổ chương trình sắp xếp cả thôi.”
Diệp Thành Phong ngây người: “Thầy Sử, ý anh nói là…”
Sử Nham cũng không thật sự quen biết với Diệp Thành Phong, anh chỉ đành vỗ vai hắn nói: “Cứ xem đi, đây là một chương trình trực tiếp, cho dù là cố ý hay vô tình, thì cặp mắt của khán giả cũng sáng lắm.”
Nghe anh nói thế, Diệp Thành Phong mới sực nhớ ra, đúng thế, đây là chương trình trực tiếp, Thịnh Vấn Âm nhằm vào mình một cách lộ liễu như vậy, hơn nữa cũng không có lí do gì, lại còn cực kỳ ác liệt. Fans của mình với người qua đường chắc chắn sẽ rất phản cảm với hành động của cô ấy, đồng thời cũng sẽ đồng tình với mình nhiều hơn.
Nghĩ tới đó, Diệp Thành Phong bỗng thấy phúc đến sáng lòng.
Chả có nhẽ Thịnh Vấn Âm yêu mình yêu đến u mê, nên mới dùng cách tự bôi nhọ bản thân như thế này để lôi kéo người qua đường cho mình? Giúp mình tăng thêm thật nhiều nhân khí?
Nghĩ tới đó, Diệp Thành Phong lại cảm thấy đúng là như vậy thật, hắn bỗng nhiên tươi vui rạng rỡ.
Quả nhiên, mình biết ngay mà, Thịnh gia chưa từng dành cho Thịnh Vấn Âm một chút ấm áp nào cả, chỉ có mình, vào lúc cô ấy rơi xuống vực sâu, chỉ có mình là bảo vệ cô ấy, thứ ấm áp có một không hai này, sao cô ấy có thể kháng cự được chứ. Con đàn bà ngốc nghếch này yêu mình yêu đến nỗi tàu hoả nhập ma rồi ấy chứ. Tạt nước vào người mình với nói sai thời gian tập trung cho mình biết, có khi cô ta đau lòng cho mình tới nỗi đứt từng đoạn ruột luôn rồi cũng nên.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành Phong như xua tan mây mù, cả con người hắn lại trở về với vẻ đẹp trai tuấn tú trước ống kính.
Một lúc sau khi tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, Thịnh Vấn Âm phát hiện Diệp Thành Phong đang cười với cô?
Thằng con bất hiếu này bị làm sao thế? Chửi hắn mà hắn còn vui tới mức này? Quả nhiên, ung thư não trái thật rồi!
“Lên máy bay thôi.”
Trạm đầu tiên là ở nước Pháp.
Trên máy bay, Diệp Thành Phong muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Thịnh Vấn Âm, nhưng khổ nỗi người đông phức tạp, cuối cùng hắn chỉ đành bỏ cuộc.
Kì Tứ vừa lên máy bay thì bắt đầu ngủ, trong cốc thuốc mà Thịnh Vấn Âm đưa cho anh có thêm một chút thuốc hỗ trợ giấc ngủ, nên anh ấy cảm thấy buồn ngủ cũng là chuyện rất bình thường.
Những người khác cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
12 tiếng sau, mọi người đã có mặt tại nước Pháp.
Trước khi xuống máy bay, tổ chương trình gọi Thịnh Vấn Âm: “Cô qua đây một lát.”
Thịnh Vấn Âm đi ngược ra phía sau.
Tổng đạo diễn lập tức hỏi: “Cô đến với chương trình này với tư cách là một người thay thế, người quản lý của cô không nói rõ cho cô biết hay sao? Chữ quản trong quản gia, không phải là để cô cai quản cả 5 vị khách mời, mà trên thực tế, cô chính là người hầu của bọn họ, mọi thứ đều ưu tiên cho việc chăm sóc bọn họ.”
“Tôi không chăm sóc họ sao?” Thịnh Vấn Âm dựa người vào thành máy bay, híp mắt, lười nhác nói: “Thuốc của Kì Tứ không phải do tôi mua?”
Tổng đạo diễn nghẹn lời: “Nhưng cô hung dữ với bọn họ quá.”
Thịnh Vấn Âm: “Có hung dữ hay không thì cũng chỉ là cách nhìn chủ quan của đạo diễn anh thôi, trên thực tế, tôi đã dịu dàng hết có thể rồi.”
Tổng đạo diễn nghiêm mặt: “Tôi không rảnh để nói nhiều với cô đến thế, tóm lại, cô hãy nhớ kỹ thân phận của mình, phải vui vẻ hoà nhã với bọn họ. Bọn họ là gốm sứ, đặc biệt là Kì Tứ, anh ấy chính là đồ cổ, còn cô chỉ là đất sét mà thôi, cô phải nghe lời bọn họ, đã hiểu chưa?”
“Ò!” Thịnh Vấn Âm ung dung đáp: “Được.”
Máy bay hạ cánh, mọi người lần lượt đi xuống.
Đến sảnh ngoài của sân bay, tổ chương trình mới chính thức nói rõ quy tắc của hành trình lần này. Nói một cách ngắn gọn thì, chương trình sẽ cho bọn họ 100 euro để làm tiền sinh hoạt phí cho 5 vị khách mời cùng 1 vị quản gia trong 3 ngày. Ăn ở sẽ do họ tự tìm cách, hơn nữa, nhiệm vụ của bọn họ sẽ là đi đến 5 điểm du lịch để check-in. Mà tiền lộ phí, xe cộ đi tới 5 điểm du lịch này cũng đã nằm cả trong 100 euro này.
100 euro đổi sang ndt còn chưa tới 800 tệ nữa.
Nghe xong thì người nào người nấy cũng đều kinh ngạc.
Diệp Thành Phong ôn hoà hỏi: “Vậy chúng tôi có thể dùng tiền của mình không?”
“Đương nhiên là không thể.” Lập tức có một nhân viên bước lên trước tịch thu điện thoại cùng ví tiền của bọn họ. Đồng thời cũng phát cho mỗi người một chiếc điện thoại của địa phương.
6 người, trong phút chốc nghèo rớt mồng tơi. Mà trong suốt quá trình này, Kì Tứ luôn đứng ở vị trí ngoài cùng, lười nhác đưa tay day trán của mình.
Thịnh Vấn Âm còn tranh thủ liếc nhìn anh một cái, nhìn sắc mặt của anh bình thường, cũng không khác mấy so với một người bình thường, cô liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Đỗ Lam nói: “Tìm khách sạn để nghỉ chân trước đi, trong mọi người có ai biết quanh đây có khách sạn nào rẻ tiền không?”
Diệp Thành Phong cười cười: “Năm ngoái tôi từng đến đây, tôi nhớ hình như ở gần sân bay có một khách sạn cũng khá rẻ, chúng ta qua đó xem thử xem.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì, Phùng Tiểu Tiểu liếc nhìn Thịnh Vấn Âm một cái, cô cố ý hỏi: “Quản gia, sao vừa xuống sân bay thì cô không nói gì nữa vậy? Lúc ở trong nước chẳng phải cô hung dữ lắm sao? Trong cái lúc tương lai mù mịt như thế này, chẳng phải cô nên đứng ra để chủ trì đại cục hay sao? Chẳng lẽ…” Phùng Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ cô không biết nói tiếng Anh? Nên cô sợ rồi?”
Thịnh Vấn Âm kéo hành lý đứng trước mặt cô nói: “Thứ nhất, nước Pháp dùng tiếng Pháp là chính, kiến thức thường ngày này hy vọng cô hãy nhớ cho kỹ, nói trước mặt tôi thì không sao, chứ ở trước mặt người nước ngoài mà cũng thiểu năng như thế này, thì hơi xỉ nhục nước ta đấy. Thứ hai, trước khi xuống máy bay, tổ đạo diễn đã đặc biệt cảnh cáo tôi, nói tôi phải nghe theo mọi người, nói mọi người là gốm sứ, là đồ cổ, còn tôi là đất sét, thế cho nên, tôi quyết định, tiếp sau đây, mọi người nói gì thì tôi sẽ nghe nấy.”
Phùng Tiểu Tiểu trừng mắt với cô: “Cô…”
Đỗ Lam vội giảng hoà: “Đi thôi, đi thôi, Tiểu Diệp dẫn đường đi.”
Diệp Thành Phong lén lút nhìn Thịnh Vấn Âm một cái, sau đó hắn đi trước dẫn đường.
Thịnh Vấn Âm đi cuối cùng, bên cạnh cô là Kì Tứ kiệm lời.
Nói thật thì, Kì Tứ tới tham gia chương trình này là một điều gì đó rất kỳ dị.
Mọi người đi khoảng nửa tiếng, Phùng Tiểu Tiểu với Đỗ Lam đều đi giày cao gót, hai cô có cảm giác chân gãy đến nơi rồi.
Cuối cùng cũng tới được khách sạn rẻ tiền, giá của một phòng là 25 euro cho 1 ngày.
“Tổng cộng có mỗi 100 euro, chúng ta có nhiều người như thế này, cho dù có ghép lại, nam nữ mỗi bên một phòng thì cũng đã tiêu hao mất 50 euro rồi, mà ở tận 3 ngày thì tổng cộng hết 150 euro, đấy là còn chưa tính tiền ăn uống với đi lại.”
Diệp Thành Phong cũng có chút ngượng ngùng: “Khách sạn này cũng là khách sạn rẻ nhất ở quanh đây rồi.”
Đỗ Lam do dự nói: “Hay là chúng ta cứ ở tạm một tối đi đã, ngày mai thử tìm xem còn có khách sạn nào rẻ hơn nữa hay không?”
Cuối cùng cũng chỉ đành vậy, bọn họ đặt hai gian phòng, và thế là kinh phí bay vèo mất một nửa.
Căn phòng khá chật hẹp, Phùng Tiểu Tiểu chê bai, Đỗ Lam thì không nói gì, còn Thịnh Vấn Âm thì từ đầu tới cuối không chút phản ứng gì.
Sau khi xếp gọn hành lý, mọi người đều kêu đói, nhưng đến khi nhìn bảng giá của khách sạn, bọn họ quyết định đi ra ngoài ăn.
Lúc tập trung không nhìn thấy Kì Tứ, Đỗ Lam hỏi: thầy Kì đâu?”
Sử Nham đang định trả lời thì Diệp Thành Phong đã nói trước: “Tổ chương trình đưa anh ấy tới bệnh viện rồi.”
“Vậy chúng ta đi trước đi, đến lúc về mang cho anh ấy ít đồ ăn.”
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Thịnh Vấn Âm vẫn là dáng vẻ khó gần đó.
“Ở đây đi.” Diệp Thành Phong từng đến Paris, nên mọi người đều mặc định anh ta làm chủ đạo. Anh ta chọn một nhà hàng khá đông khách, mọi người đều lo lắng sẽ rất đắt đỏ.
Diệp Thành Phong cười nói: “Dù sao thì cũng là bữa đầu tiên, sau đó thì chúng ta sẽ nghĩ cách để tiết kiệm cũng được.”
Anh ta cũng đã nói như thế rồi, mọi người cũng chỉ đành đồng ý.
Lúc Thịnh Vấn Âm bước vào trong nhà hàng, cô liếc nhìn thấy món ăn đặc sắc của nhà hàng này.
Sò điệp hấp rượu vang trắng.
Là món ăn cô yêu thích nhất.
Đúng vào lúc ấy, có một ánh mắt lúc ẩn lúc hiện liếc nhìn về phía cô, Thịnh Vấn Âm ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Diệp Thành Phong. Trong ánh mắt của anh ta dường như mang theo một chút ý tứ gì đó, thậm chí anh ta còn bỗng dưng mỉm cười với cô.
Thịnh Vấn Âm: “……” Thằng con bất hiếu này não hỏng thật rồi.
Mọi người không ai dám gọi quá nhiều đồ ăn, nhưng dù sao cũng nhiều người như thế, cuối cùng chắt bóp cũng tiêu mất 25 euro.
“Còn một chút tiền thế này, thật sự không đủ để làm bất cứ thứ gì cả.” Phùng Tiểu Tiểu ai oán than vãn.
Lúc quay về, Kì Tứ cũng đã trở về, Sử Nham nhìn Diệp Thành Phong niềm nở đem đồ ăn trong tay mình đưa cho Kì Tứ, anh không khỏi cau mày.
“Thôi bỏ đi.” Đỗ Lam đứng đằng sau vỗ vào vai Sử Nham, nhỏ giọng nói: “Trẻ con đứa nào chả có cái tật này, nhìn thấy người có địa vị cao thì cố gắng hết sức để nịnh bợ.”
Kì Tứ không ăn đồ ăn của Diệp Thành Phong đem về, anh chỉ nói một câu: “Tôi ăn rồi.”
Diệp Thành Phong buồn bã, trước ống kính, anh ta lộ ra vẻ mặt thất vọng, lí nhí nói: “Tôi thật sự rất thích, rất thích Kì ảnh đế.”
Sử Nham xém chút nữa thì ngu cả người.
Ở trước mặt Kì Tứ thì tìm mọi cách để lấy lòng, Kì Tứ vừa đi, thì lập tức đứng trước ống kính kể khổ, ý chỉ Kì Tứ vô tình, làm tổn thương hắn.