Đạo đức làm sao quan trọng bằng cha đây.
Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi.
Cô chỉ có thể nói ba chữ thật xin lỗi vô số lần.
"Con đã thử rồi, con muốn sống một mình thật tốt, được không, ba."
Nước mắt của cô không khống chế được chảy ra," Con chỉ có thể như vậy, ba không cần lo cho con, con là nguồn gốc của tội nghiệt, ba để con tự sinh tự diệt đi."
Nhìn con gái sụp đổ mấy lần, Chu Lam Khoan chỉ có thể run, không ngừng run, không qua được, vĩnh viễn không thể nào qua được, cho tới bây giờ không chỉ có một người có nghiệp chướng nặng nề.
Mà hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho Chu Chu như vậy, hắn yêu cô sâu đậm, Chu Chu là bảo bối của hắn, hắn dứt bỏ bảo bối của hắn, chẳng lẽ là vì để cho cô tự sinh tự diệt sao?
Nếu quả thật phải xuống địa ngục, cũng nên là hai người cùng nhau đi xuống.
Giống như đã hạ quyết tâm, Chu Lam Khoan run rẩy vuốt ve khuôn mặt Chu Chu xoay sang một bên, nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, nước mắt còn đọng lại dọc theo mí mắt, tim của hắn đau như bị ai bóp chặt, là lỗi của hắn, luôn tự cho là đúng.
Hắn cúi đầu hôn lên mắt cô, mang theo run rẩy, nhưng trong lòng lại quyết tuyệt.
Mà có một số việc, một khi hạ quyết tâm, hết thảy sau đó sẽ rất tự nhiên. Không phải con muốn như vậy sao?
Chu Chu, con muốn cái gì mà ba không cho con đâu, con cần gì phải chà đạp chính mình đến mức này.
Chu Lam Khoan quen thuộc nhưng cũng xa lạ đưa tay vào trong quần áo Chu Chu, cô mặc áo ngủ, bên trong không mặc đồ lót, bàn tay thô ráp to lớn thuận lợi không chút trở ngại đi tới hai bầu ngực sữa trước ngực, sau đó chậm rãi sờ
tới đầṳ ѵú, Chu Lam Khoan dùng hai ngón tay bóp núʍ ѵú con gái, tăng thêm lực độ.
"Con muốn cái gì mà ba không thể cho con hả, con là một đứa con gái đê tiện, để con đi đến một thế giới tốt đẹp hơn, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, con lại không muốn, muốn tự sinh tự diệt?"
Hắn vừa nói, trên tay vừa tăng thêm lực độ, ngực Chu Chu vừa đau vừa ngứa, không thể không rơi ra nước mắt, nhìn về phía mắt của cha, trong đôi mắt kia có hối hận, có oán trách, càng nhiều hơn chính là tình yêu sâu đậm không hóa giải được.
Đúng vậy, cô lại ép hắn đi đến đường cùng, làm cho hắn lại một lần nữa không thể không thỏa hiệp với cô, làm cho hắn vạn kiếp bất phục.
Nhưng vậy thì đã sao, cô đã hãm sâu vào địa ngục từ lâu, làm sao có thể cam tâm một mình.
Chu Chu vươn hai tay, nước mắt trên khoé mắt vừa vặn thể hiện ra sự đáng thương, ánh mắt càng giống như là kể ra ấm ức cùng đau đớn trong nửa năm nay.
Làm sao có thể không bị mê hoặc chứ, làm sao có thể không yêu chứ, trong lòng tràn đầy là hắn, toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn.
Hắn cũng yêu con gái của hắn mà.
Chu Lam vạch áo ngủ trước ngực của cô ra, đưa tay xoa xoa tóc của cô, sau đó lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, lập tức hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, đến chóp mũi, rồi đến khóe mắt.
Hô hấp của hai người hoà lẫn vào nhau, cuối cùng hắn hôn lên đôi môi mềm mại đỏ sẫm, nhẹ nhàng để nụ hôn rơi xuống, sau đó rất nhanh lại nặng nề mυ'ŧ nhẹ, rồi đẩy đầu lưỡi vào bên trong, khuấy động từng vòng từng vòng.