Bạch Ngọc Ma vừa bước ra khỏi nhà riêng đã biết mình đã bị lừa, Tư Đồ Tĩnh đang dẫn các trưởng lão chờ hắn rơi vào bẫy, đặc biệt là trưởng lão
chấp pháp - Cao Trưởng lão ... , cũng nằm trong số đó, và hắn không hài lòng khi nhìn thấy bản thân mình bị như thế này, hắn nghĩ chắc hẳn Tư Đồ đã tính kế hắn từ lâu và kể hết chuyện của hắn cho các trưởng lão khác nghe. Bạch Ngọc Ma nghiến răng nghiến lợi không nhịn được thấp giọng chửi: “Cái đồ khốn nạn này.”
Nhưng sau khi nghĩ rằng bản thân vừa sắp xếp xong xuôi mọi chuyện , hắn lại trở nên bình tĩnh và thoải mái hơn. "Cao trưởng lão, Tư Đồ trưởng lão không biết các ngươi tại sao lại ở đây . Tại sao không có người nào thông báo cho Bạch Ngọc Ma ta?"
"Bạch Ngọc Ma, hôm nay có người tới bang báo rằng ngươi bắt cóc dân nữ.” Trong tình huống này, Cao trưởng lão đương nhiên phải đứng ra, hắn chính là chấp pháp trưởng lão, người phụ trách kỷ luật của toàn bộ Cái Bang cho nên hắn đương nhiên phải có trách nhiệm với chuyện này
"Cưỡng ép bắt cóc dân nữ, Bạch Ngọc Ma ta là người làm ra chuyện như vậy sao?" Bạch Ngọc Ma đương nhiên sẽ không thừa nhận. Cao trưởng lão luôn nghiêm khắc và tàn nhẫn trong việc thực thi pháp luật, điều đáng sợ nhất là nếu hắn thực sự rơi vào tay ông thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“ Bạch Ngọc Ma ta nếu cần nữ nhân, còn cần đi cướp hay sao?”
Thấy Bạch Ngọc Ma không chịu thừa nhận, Tư Đồ Tĩnh bất ngờ vỗ tay, vài người trong bang mang theo mấy cô gái gầy gò hốc hác
“Những cô nương này đều là được chúng ta cứu ra bằng cửa sau, và ngươi cũng vừa mới bước ra khỏi căn nhà này, ngươi nói xem, đây là sao?
"Ồ, không phải người ở cửa sau là bị Bạch Ngọc Ma ta bắt đâu. Tư Đồ trưởng lão làm sao có thể ngậm máu phun lên người khác như vậy? Ta vừa nhận được thư nên mới tới đây, ngay cả một người ta cũng không thấy. Cho nên chuyện xảy ra chỉ là trùng hợp thôi, ta còn nghĩ rằng ngươi, Tư Đồ trưởng lão là cố ý hãm hại ta. Cái Bang ai mà không biết Bạch Ngọc Ma ta đã từng khinh thường ngươi, ngươi vu oan cho ta cũng không có gì lạ."
Nhìn thấy Bạch Ngọc Ma nói nhảm, Tư Đồ Tĩnh bình tĩnh nói: "Vậy vừa rồi chúng ta giải cứu người thì Bạch trưởng lão lúc đó ở đâu!”
Bạch Ngọc Yêu trợn tròn mắt: “Đương nhiên là ta bị ngươi dụ ra đại sảnh nên không biết mà phối hợp!”
"Được, vậy chúng ta đi đại sảnh xem một chút, ta nghĩ Bạch trưởng lão sẽ không ngại."
Bạch Ngọc Ma nghiêng người để cho một số người đi vào, dù sao hắn cũng biết rất rõ trong đại sảnh có cái gì, tất cả những dân nữ trong đó đều bị hắn
cho người đuổi ra ngoài, chỉ là còn một người duy nhất bị bắt ở cửa sau,bây giờ hiện tại vẫn ở đó.
"Bạch Ngọc Ma, chuyện này thật sự không liên quan tới ngươi sao?" Sau khi Cao trưởng lão và Tư Đồ Cảnh bước vào, đại sảnh rất sạch sẽ, không có người hầu, huống chi là phụ nữ. Lúc này Bạch Ngọc Ma có vẻ rất kiêu ngạo, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tư Đồ Tĩnh mặt vô cảm.
"Đương nhiên, chuyện này không liên quan tới ta!" Cao trưởng lão tin tưởng nhất là bằng chứng. Vì bằng chứng không đầy đủ nên ông bắt đầu tin tưởng vào lời nói của Bạch Ngọc Ma và hắn đã có rất nhiều đóng góp cho Cái Bang, nếu không bất đắc dĩ đương nhiên ông sẽ không muốn gây sự với hắn.
"Trong trường hợp này, chúng tôi đã đánh giá sai.” Lúc mới đi vào, tiếng bước chân càng ngày càng lớn, âm thanh hỗn loạn, tự nhiên tiếng khóc yếu ớt bị đám người che lấp. Cao trưởng lão nghe vậy, khuôn mặt nhăn nheo trở nên lạnh lùng. Đây rõ ràng là tiếng khóc của một người phụ nữ. Ánh mắt tức giận của hắn hướng về phía Bạch Ngọc Ma. Lão thầm nghĩ Bạch Ngọc Ma này lại dám tự lừa gạt ông ta, thật sự là đáng ghét.
Sắc mặt Bạch Ngọc Ma cũng trở nên khó coi, rõ ràng là hắn phái người đưa những người này đi ra ngoài, sao lại có người ở lại đây? Quả nhiên, dựa trên tiếng kêu, họ nhanh chóng tìm thấy từ một căn phòng bí mật có vài phụ nữ nhếch nhác, trông giống như những con chim nhỏ sợ hãi. Những nữ nhân này còn chưa nhìn thấy Bạch Ngọc Yêu, vừa nghe được thanh âm của hắn, bọn họ đã run rẩy tới như vậy,
Cao trưởng lão trong lòng đưa ra phán đoán. "Nào, bắt Bạch Ngọc Ma lại cho ta." Bạch Ngọc Ma đã bị một số trưởng lão bắt giữ trước khi kịp vùng vẫy.
"Các trưởng lão, Bang chủ đã đợi ở Hương Đường lâu lắm rồi, không chần chừ nữa, chúng ta mau giải hắn đi." Nhìn thấy Bạch Ngọc Ma như thú bị mắc bẫy, Tư Đồ Tĩnh thanh âm trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Khi Bạch Ngọc Ma bị Ngô Hoa trói đến Hương Đường, hắn nhìn thấy Lý Hồng Tụ cầm đả cẩu bổng ngồi ở giữa chờ mọi người.
"Ngươi dám hãm hại ta?" Bạch Ngọc Ma nhìn Lý Hồng Tú trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, hắn lần đầu tiên cảm thấy tiểu tử không đáng nhắc trong mắt hắn lại nham hiểm như vậy.
“Nếu ngươi không thèm muốn địa vị Bang chủ cho rằng ta vô dụng, thì làm sao ta có thể lợi dụng cơ hội khiến ngươi buông lỏng cảnh giác? Suy cho cùng, ngươi chỉ là đang tự đào hố chôn mình mà thôi.” Lý Hồng Tụ vẫn chưa quên danh tiếng của mình ở bên ngoài, cô không muốn tạo cớ cho người khác chỉ trích. Những lời vừa nói này là cô thì thầm vào tai Bạch Ngọc Ma, nhìn thấy trong mắt Bạch Ngọc Ma hiện lên sự thù hận muốn lột da ăn thịt cô, thì trong mắt Lý Hồng Tụ lại hiện lên một tia vui mừng.
"Hôm nay ta triệu tập tất cả trưởng lão tới đây, không cần nói nhiều, mọi người cũng đều biết là bởi vì Bạch Ngọc Ma bắt cóc phụ nữ, trái với chúng ta giáo huấn của Cái Bang, hủy hoại danh tiếng của Cái Bang chúng ta.”
“Mọi chuyện đã được Cao trưởng lão và các trưởng lão khác điều tra và xác minh tất cả tội lỗi của Bạch Ngọc Ma là sự thật”
Bạch Ngọc Yêu quỳ trong đại sảnh, tuy biết tình thế của bản thân hiện tại đã khó có đường lui, nhưng hắn cũng không muốn bị xử lý dễ dàng như thế này. "Lý Hồng Tụ, đừng tưởng rằng sau khi ngươi loại bỏ Bạch Ngọc Ma ta, những trưởng lão khác sẽ khuất phục trước sức mạnh của ngươi. Ngươi quá ngây thơ, để ta nói cho ngươi biết, nếu như Bạch Ngọc Ma ta có bất trắc gì thì Cái Bang sẽ lập tức tan rã”
Hắn trợn mắt đe dọa “Còn ngươi, Lý Hồng Tụ, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Cái Bang.”
Nghe được những lời ngạo mạn như vậy, chưa kể Lý Hồng Tụ, ngay cả
Cao trưởng lão và tất cả trưởng lão càng thêm khinh thường hắn, trong lòng ai nấy đều tràn đầy tức giận, tất cả đều hét lên rằng họ muốn đối phó với Bạch Ngọc Ma.
“ ĐƯỢC ! Cho dù ta có trở thành tội nhân thiên cổ thì ta, Lý Hồng Tụ vẫn sẽ thanh lý môn hộ cho Cái Bang.” Cô tức giận, dọng mạnh đả cẩu bổng xuống đất.
“ Các vị trưởng lão, Bạch Ngọc Ma hung hăng ngang ngược. Bản tánh xấu xa khó sửa, bây giờ còn làm nhục phụ nữ. Thanh danh Cái Bang ta vất vả gầy dựng mấy mươi năm trong phút chốc đều bị hắn tiêu hủy.” Ánh mắt Lý Hồng Tụ càng thể hiện sự tức giận khôn nguôi.
“ Hôm nay ta, Lý Hồng Tụ, với tư cách là Bang chủ Cái Bang, sẽ trừng phạt hắn, gϊếŧ một răng trăm!. Chư vị trưởng lão, ý các vị ra sao?” Lý Hồng Tụ đăm chiêu nhìn tất cả những người ở dưới
“ Xin Bang chủ quyết định” Tất cả trưởng lão lần lượt đáp lại.
Sau khi thấy tất cả trưởng lão đều cúi đầu thuận theo ý mình thì Lý Hồng Tụ liền lên tiếng “ Người đâu!”
“ KHOAN ĐÔ Nhìn thấy mạng sống của mình sắp được cứu phút chốc lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, Bạch Ngọc Ma liều mạng giãy giụa. "Bang chủ? Ngươi dựa vào đâu mà tự xưng mình là Bang chủ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào đả cẩu bổng trong tay của ngươi sao?” Bạch Ngọc Ma lên tiếng chế nhạo
“ Bang chủ trong mắt của Bạch Ngọc Ma chỉ có Nhậm Từ, hừ ” Hắn khinh thường nhìn Lý Hồng Tụ
“ Nhậm Bang chủ mắc phải bệnh nan y… điều này mọi người đều biết rõ”
“ Hừ, nếu mắc bệnh nan y đột ngột qua đời thì tại sao không một ai trong chúng ta nhìn thấy thi thể ” Bạch Ngọc Ma đứng dậy, quay lại nói với các trưởng lão “ Còn phu nhân của Bang chủ, Thu Linh Tố nữa. Tại sao khi Nhậm Bang chủ qua đời vài ngày thì bà ta liền biến mất? Thật sự bà ta đã đi đâu?”
“ Lý Hồng Tụ, thật ra ngươi đã giấu mọi người bao nhiêu bí mật, hôm nay ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng để mọi người hiểu tường tận sự việc!” Hắn quay sang nhìn Lý Hồng Tụ với nụ cười khinh bỉ và kênh kiệu.
Quả thực, do mối quan hệ với Thu Linh Tố ở kiếp này đã dễ chịu hơn nên không ai còn nghi ngờ gì về nguyên nhân cái chết của Nhậm Từ. Suy cho
cùng, ai có thể ngờ rằng một đứa con hiếu thảo lại gϊếŧ dưỡng phụ mà không bị vợ ông ta phát hiện.
“ Không cần phải nói, lúc Nhậm Bang chủ sắp qua đời thì lòng ngực bỗng đau dữ dội, phút chốc đã qua đời rồi. Phu nhân của ông ấy không muốn ở lại đây nhìn cảnh nhớ người nên đã lặng lẽ bỏ đi, lúc đó ta cũng có mặt nên không cần giải thích gì nữa. Hơn nữa Bang chủ là con nuôi của Nhậm Bang chủ, ngài ấy rất có hiếu, điều này ai cũng biết” Tư Đồ Tĩnh bình tĩnh cất tiếng nói, từ phía sau bước ra giải vây cho Lý Hồng Tụ.
Sau khi thấy các trưởng lão bên cạnh gật đầu, Tư Đồ Tĩnh tiếp tục: “ Còn về việc Bang chủ kế vị thì lão Bang chủ đã có di huấn từ trước, các vị còn gì mà nghi ngờ chứ ?” Tư Đồ Tĩnh lạnh lùng liếc Bạch Ngọc Ma
.
Lần này Lý Hồng Tụ không bị buộc phải chiến đấu với Bạch Ngọc Ma và dùng vũ lực để thuyết phục mọi người như kiếp trước. Lời nói của Bạch Ngọc Ma không ai muốn nghe nữa, hình phạt dành cho Bạch Ngọc Ma nhanh chóng được thống nhất. Võ công hắn bị phế và trục xuất khỏi Cái Bang.
Mặc dù hình phạt nặng hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng Lý Hồng Tụ biết rằng điều này vẫn còn không công bằng đối với những người phụ nữ bị Bạch Ngọc Ma hủy
hoại, đây đã là giới hạn cô có thể làm. Suy cho cùng, cô cũng là Bang chủ và cô phải hành động theo quy định của Cái Bang.
“Các trưởng lão, mặc dù Bạch Ngọc Ma đã bị trục xuất khỏi Cái Bang, và các cô gái bị Bạch Ngọc Ma giam giữ đã trở về nhà, nhưng dù sao chuyện này cũng có thể coi là sai lầm của Cái Bang chúng ta. Tại sao mỗi người chúng ta không cung cấp một số tiền cho những gia đình có nữ nhi bị nạn coi như là bồi tội”
"Bang chủ anh minh." Dưới sự dẫn đầu của Tư Đồ Tĩnh, tất cả trưởng lão đều quỳ xuống và hét lên chữ anh minh.
Giữa những tiếng ca ngợi đức hạnh xung quanh, Lý Hồng Tụ cảm thấy rất tự tin. Cô biết rằng vào lúc này, mình đã hiểu đúng nghĩa của từ này để phát triển Cái Bang.