Bạch Thược vây chăn trước ngực, tính xuống giường xem tình huống thế nào, ai ngờ còn chưa đi được vài bước, mũi chân vừa mới chấm đất, mắt cá chân đột nhiên mềm nhũn, cả người muốn ngã xuống.
“Đùng ——” Bạch Thược quăng ngã.
Bạch Thược đau đến nhe răng trợn mắt, tay chống giường muốn bò dậy.
Đột nhiên trên eo xuất hiện một cánh tay, cả người bị bế lên, cô nghiêng đầu mặt đối mặt với Loan Hàm.
Bạch Thược run rẩy, chạy trốn từ ngực cô ra ngoài, ngã xuống trên giường.
Loan Hàm thấy cô phản ứng lớn như vậy, động tác hơi cứng ngắc, mặt trầm xuống đỡ cô dựa vào đầu giường, kéo chăn qua che phần ngực của cô,chỉnh máy điều hòa, hỏi: “Em thấy trong người thế nào?”
Tuy rằng Loan Hàm hết sức dịu dàng, nhưng sưng đau lần đầu là không thể tránh được.
Bạch Thược ra vẻ kiên cường mà quay mặt đi, không đáp lời.
Loan Hàm cũng không tức giận, lập tức duỗi tay sờ trán của cô: “Vừa rồi em hơi nóng lên, may mắn, nhiệt độ đã hạ xuống, cơ thể hẳn đã không có vấn đề gì.”
Không có vấn đề? Bạch Thược uất ức nhìn cô.
Bạch Thược chất vấn: “Loan tổng, cô làm sao có thể không ngại mà nói ra lời này? Cái gì mà không có vấn đề? Tôi bị cô chơi thành con búp bê vải rách nát cô còn muốn biến tôi thành bộ dáng gì?”
Loan Hàm quái dị mà liếc nhìn cô: “Em đã đọc sách vớ vẩn gì đấy?”
Bạch Thược im lặng, còn có thể là sách gì đương nhiên là…… sách 18+.
Này một lời nói, lửa giận Bạch Thược ấp ủ cũng không thể phát ra, cô nghẹn một lúc lâu sau mới trả lời: “Quần áo ở đâu? Tôi muốn quay về.”
Lời này giống như là lời nhắc nhở, tầm mắt Loan Hàm dừng trên bầu ngực ở ngoài trống trơn của Bạch Thược.
Xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn, cổ không kiều nhưng lại mang đường cong tuyệt đẹp.
Trong đầu Loan Hàm bỗng nhiên nhảy lên hình ảnh trên lớp sữa bò có loang lổ vết xanh, eo mảnh mai dễ dàng nắm chặt, con ngươi Loan Hàm tối lại, yết hầu có chút khô.
Bạch Thược bị cô xem đến da đầu tê dại, mất tự nhiên mà rụt lại bả vai.
Tuy rằng cảm giác rất tốt, nhưng Loan Hàm cũng biết một vừa hai phải, cơ thể Bạch Thược không chịu nổi quá nhiều lần, cô áp xuống cảm xúc ở đáy mắt: “Về chỗ nào? Nhà em hay là phòng Loan Nam Minh?”
Bạch Thược nhìn cô, không đợi nói chuyện, Loan Hàm tự hỏi tự đáp: “Mặc kệ là chỗ nào, em cảm thấy, em còn có thể đi về được không?”
“Cô đang phạm pháp!” Bạch Thược khϊếp sợ với sự thản nhiên của Loan Hàm, “Tôi là người, không phải thú cưng.”
Loan Hàm nói: “Tôi đương nhiên biết em là người, tôi không loại này đặc thù đam mê, còn về phạm pháp?” Cô hỏi, “Chẳng lẽ em không nhớ đến hồ sơ lúc trước em đã ký?”
Trước khi Bạch Thược nhập chức từng ký một bản hợp đồng, hợp đồng quy định cô đảm nhiệm làm bác sĩ tâm lý cho Loan Nam Minh 5 năm, cô có nghĩa vụ ở tại Loan gia, chăm sóc bên người cậu ta.
“Chị đã động tay chân vào đó?” Khi Bạch Thược ký hợp đồng, một lòng chỉ nghĩ là lẫn vào loan gia thì làm nhiệm vụ sẽ thuận tiện hơn, cũng không nghĩ tới đại gia nhà giàu lại đi lừa mình, nên cô không đọc kỹ hợp đồng, giờ phút này tuy không biết hợp đồng có bẫy rập ở chỗ nào, nhưng thấy Loan Hàm tự tin như thế, liền biết mình rơi vào bẫy sâu của chị ta.
Tờ giấy mà cô chỉ nghĩ là hợp đồng bình thường, không nghĩ tới là giấy bán mình.
Thì ra Loan Hàm đã mơ ước mình từ sớm, Bạch Thược tỏ vẻ —— mau thêm vài lần nữa.
Bạch Thược một bên tỏ vẻ khϊếp sợ, một bên nói với hệ thống.
Bạch Thược nói: “Chị ta là tôi sợ quá, chẳng lẽ tôi đã ký vào giấy bán mình thì không được pháp luật bảo vệ.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Táng gia bại sản”
Bạch Thược: “…… Tôi không phải đến đây để sung sướиɠ, tôi là vì nhiệm vụ, nếu làm Loan Hàm táng gia bại sản, tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, cậu có tin không?”
Hệ thống: “……” Tin cô mới lạ.
Loan Hàm nhướng mày: “Đừng nói khó nghe như vậy, là do em tự nguyện ký.”
Bạch Thược hoàn toàn ngây dại, cô nhẹ nhàng nói câu: “Mục đích của chị đã đạt được chị còn muốn làm gì nữa?”
“Mục đích?” Loan Hàm ngồi đối diện Bạch Thược, hỏi ngược lại, “Em cảm thấy mục đích của tôi là gì?”
Bạch Thược mặt đầy xấu hổ, tức muốn hộc máu mà nói: “Loan tổng, không cần khinh người quá mức.”
“Sao có thể khinh em được?” Loan Hàm vươn tay, lòng bàn tay cọ khóe mắt Bạch Thược, “Tôi rõ ràng đang thương em.”
Lần đυ.ng chạm này làm cơ thể Bạch Thược run lên, cô quay mặt tránh đi.
Loan Hàm tay chạm vào không khí, thở dài, dịu dàng nói: “Lâu dần sẽ quen.”
Môi Bạch Thược hơi giật, không nói chuyện.
Không muốn nói chuyện với cô, cũng không biết nói cái gì.
Cô túm chăn che lên trên để ngăn tầm mắt của Loan Hàm.
Loan Hàm không so đo động tác nhỏ với cô, móc ra một ống thuốc mỡ: “Tuy rằng không bị thương, nhưng tôi có hơi quá mức, có chút sưng đỏ, rất đau đi.”
Cọ xát sinh ra nhiệt độ, lại đau lại nóng.
Xác thật cần bôi thuốc để bớt sưng, nhưng với tính tình của Bạch Thược làm sao chịu nói ra chuyện cá nhân như vậy, má cô hiện lên một đống đỏ ửng, cô hận không thể biến thành con rùa để rụt cổ vào mai.
Loan Hàm mở hộp ra, mùi lô hội nhàn nhạt lan tràn ra ngoài, còn khá dễ ngửi.
Loan Hàm đã xem qua thành phần, thuần thực vật, sẽ không tổn thương da nhạy cảm.
Cô hỏi: “Hai lựa chọn, 1. Tôi giúp em……”
Bạch Thược vội lắc đầu không ngừng: “Không cần!”
Loan Hàm nhìn cô, còn nói thêm: “2. Em tự làm.”
Bạch Thược do dự, nhẫn nhục nặng nề gật đầu: “Tôi tự làm.”
Sợ bức cô quá sẽ xảy ra chuyện, Loan Hàm cũng không kiên trì, đưa thuốc đặt trước mặt cô, giơ lên cằm: “Vậy em đến đây đi.”
Bạch Thược không nhúc nhích.
Loan Hàm nhíu mày: “Làm sao vậy? Không có sức? Muốn tôi hỗ trợ em sao?”
Bạch Thược ngập ngừng hỏi: “Cô, cô đi ra ngoài.”
Ai ngờ Loan Hàm thế nhưng cười: “Đi ra ngoài? Tôi đi ra ngoài làm sao biết em có ngoan ngoãn bôi thuốc hay không.”
Bạch Thược nghe vậy, mặt hồng như muốn chảy máu, cô nắm chặt thuốc mỡ, da đều sắp phải bị móng tay moi ra lỗ: “Cô đứng đây, Tôi làm sao bôi thuốc?”
“Tôi cột tay em, hay là đè lên miệng vết thương của em?” Loan Hàm hỏi.