May mắn là Loan Hàm không nghĩ cởi ra cho cô, mà dừng lại trên đầu gối.
“Phương pháp chữ thập”, danh từ quen thuộc bỗng hiện lên trong đầu Bạch Thược, Bạch Thược còn nhớ lúc đó học toán thầy giáo ở trên bục giảng đã dõng dạc hùng hồn khẳng định phương pháp này tốt ra sao, năm đó cô chỉ cảm thấy làm bài nhanh hơn rất nhiều, không nghĩ tới nhiều năm sau phương pháp này mang lại cho cô rất nhiều sung sướиɠ.
Cô ngẩng cổ, hai mắt mê ly mà nhìn chằm chằm trần nhà, chậm rãi nhắm đôi mắt.
Loan Hàm cho rằng cô cảm thấy mình chịu nhục, không muốn đối diện hiện thực, tiến lên hôn lông mi ẩm ướt của cô, liếʍ đi nước mắt khóe mắt.
Lần lượt hôn gương mặt, chóp mũi, cằm.
Nhưng thật ra Bạch Thược chỉ là đang sợ ánh mắt mình không diễn tốt, lộ ra vẻ ham muốn cho nên mới nhắm lại.
Loan Hàm nhìn qua có vẻ quạnh quẽ, nhưng không nghĩ tới lúc này có thể nói Dirty Talk.
Ngón trỏ cô để trên môi Bạch Thược, nhẹ giọng hỏi: “Sao em đối xử tốt với em trai tôi như vậy? Lại làm như không nhìn thấy tôi,hay không thích tôi, hoặc là chỉ thích đàn ông?”
Bạch Thược nói không nên lời, bởi vì cô không muốn nói chuyện, chỉ muốn chuyên tâm cảm nhận.
Cô quay đầu đi, tận lực giảm tiếp xúc với Loan Hàm, bởi vì cô sợ Loan Hàm cảm nhận được linh hồn đang run rẩy hưng phấn của cô.
Nhưng Loan Hàm lại nghĩ cô không muốn trả lời, lực trên tay lớn hơn, móng tay moi cánh môi, Bạch Thược đau đến hơi run run.
Loan Hàm thấy cô phản ứng lớn vậy, lập tức cười lên tiếng: “Mặc kệ trong lòng em nghĩ như thế nào, cơ thể em hình như có vài phần thích tôi.”
Cực kỳ thích, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, làn da trắng nõn tinh tế, dáng người —— kia càng là không thể chê, dáng người mảnh mai, làm da rất đẹp.
Bạch Thược cắn cắn môi dưới, gương mặt có chút đỏ lên.
Thậm chí Cô không dám xem mặt Loan Hàm, bởi vì cô không khống chế được biểu tình trên ngũ quan, chỉ có thể rũ xuống đầu, từ chối nói chuyện với cô.
Loan Hàm thấy thế, tiến đến nàng bên tai, nhẹ nhàng thổi khí: “Trừ việc nghe lời tôi, em không có lựa chọn khác.”
Tuy Loan Hàm khá mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng ôn nhu, phương pháp cũng thực đúng chỗ khiến Bạch Thược thỏa mãn.
Nhưng sức chịu đựng của cô rất kém, còn chưa tới cuối cơn buồn ngủ đánh úp lại, đầu bắt đầu hôn mê, lúc nào cũng có thể ngủ được.
Nhưng lúc này sao Loan Hàm có thể buông tha cho cô, cho nên trận kế tiếp cô nằm như cá mặn.
Loan Hàm nghĩ rằng cô nghĩ thông, cúi đầu cắn môi cô, khen nói: “Đúng vậy, ngoan ngoãn nghe lời, làm rất tốt.”
Nhưng —— ngoan ngoãn quá thì không vui, phải có tiết mục cưỡng ép mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn khi cô giảy giụa phản kháng, Loan Hàm sẽ không khống chế được mà tăng sức lực.
Tất cả mọi thứ đều mới lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Chỉ là bây giờ thân xác cô mệt mỏi quá, không thể choi trò này cùng Loan Hàm, cũng may đây cũng là lần đầu tiên của Loan Hàm, lăn lộn một chút rồi buông tha cô.
Loan Hàm mát xa cho cô thật thoải mái khiến cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Bạch Thược bị cơn đói làm tỉnh giấc, cô mới vừa mở mắt, liền nghe thấy tiếng hệ thống hỏi: “Cô tỉnh chưa? Tôi còn định gọi cấp cứu cho cô.”
Bạch Thược: “……” Không đến mức như vậy đi.
Lúc đó thật sự rất sung sướиɠ, cả người giống như bay trên mây, đại não trống rỗng, chỉ cần nhập tâm hưởng thụ cái nó còn lại không cần quan tâm.
Nhưng hiện tại —— Bạch Thược cảm giác hơi chột dạ: “Cậu sẽ không……”
Hệ thống: “…… Có quyền riêng tư bảo vệ chủ nên tôi bị nhốt trong phòng tối một ngày một đêm.”
Bạch Thược trợn tròn đôi mắt: “Sức Loan Hàm dai đến vậy sao?”
Hệ thống: “……”
Hệ thống sau một lúc lâu không nói chuyện, Bạch Thược ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: “Không kéo bức màn, tô cũng không biết bây giờ là buổi nào.”
Hệ thống im lặng một hồi lâu, mới nói: “Loan Nam Minh khóc lóc tìm cô ba bốn lần.”
Bạch Thược mới vừa ăn thịt, vẫn còn dư vị, thuận miệng nói: “Một ngày ba bốn lần, Muốn uống sữa hay gì?”
Hệ thống: “?”
Ý thức của Bạch Thược bừng tỉnh, cô đến đây để làm nhiệm vụ, không phải tới tìm kiếm cuộc sống sung sướиɠ, vội vàng ha ha cười hai tiếng: “Vậy sao, Cậu ta không sao chứ.”
Hệ thống dừng một chút: “Không sao, thím Lý dỗ cậu ta ngủ rồi.”
Bạch Thược nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, trước kia cô tốn không ít thời gian để làm thân với Loan Nam Minh, nếu là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vậy thì chắc thắc cổ ở WC cho rồi.
Bụng sôi ục ục, Bạch Thược xoa xoa bụng, xốc lên chăn mới phát hiện bây giờ cô hoàn toàn không mặc quần áo, quần cũng không thấy, nhưng dây xích vàng vẫn còn.
Bạch Thược: “…… Đây là đang bức tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sao?”