Có Người Cố Chấp Theo Dõi Ta

Quyển 1-Chương 9

“Loan tổng……” Môi Bạch Thược run run, giọng nói cũng trở nên rung rẩy, nước mắt chảy xuống dọc trên gương mặt, “Tôi đã làm sai chuyện gì sao?” Vì sao muốn trừng phạt tôi như vậy?

Sao không làm mau lên? Đúng là chậm chạp không tin tế gì hết, muốn tra tấn người ta à.

Bạch Thược vẫn chưa học được cách thở khi hôn môi, sau khi kết thúc nụ hôn, đại não thiếu oxy, gò má ửng đỏ, cảm giác như muốn ngất đi, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.

Loan Hàm không trả lời cô, chỉ là dùng lòng bàn tay lau đi hai hàng nước mắt trên mặt

Bạch Thược cũng không nói chuyện, yên lặng mà xốc lên chăn, quả nhiên nhìn đến dây xích lập lòe ánh kim, sắc mặt cô thay đổi, lông mi run rẩy,.

Trong lòng Bạch Thược hò hét: “Vàng ròng? Vàng ròng!”

Hệ thống: “Cô có mơ giữa ban ngày không?”

Bạch Thược hừ lạnh: “Loan Hàm có tiền như vậy, tại sao không thể làm từ vàng”

Hệ thống không thể nhịn được nữa: “Cô có học độ cứng của kim loại không? Cô cảm thấy có người dùng vàng ròng làm dây xích?”

Bạch Thược bẹp bẹp miệng, làm bộ ra vẻ bình tĩnh: “Tại sao lại đối với tôi như vậy?”

Đầu ngón tay Loan Hàm chạm vào gương mặt cô, cười trêu chọc nói: “Vẫn chưa biết sao? Tôi muốn em.”

Vậy muốn nhanh lên, tốn thời gian nói lời vô nghĩa, bắt đầu hiệp một mau lên.

Trong lòng Bạch Thược hối thúc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vô tội chớp đôi mắt to, khϊếp sợ nói: “Chị đang nói gì đó?”

Loan Hàm nói: “Em có biết mỗi lần em nói chuyện nhỏ nhẹ với Loan Nam Minh, dịu dàng cười khẽ, tôi luôn muốn làm em khóc ra tiếng.”

Móng tay cô xẹt qua khóe mắt của Bạch Thược: “đôi mắt xinh đẹp này rất thích hợp để lại nước mắt.”

Bạch Thược: “……” Tôi không biết, rốt cuộc…… Thời điểm sung sướиɠ tôi chỉ muốn cười!

Nhưng bây giờ biết cũng chưa trễ, chị làm cho tôi xem chị làm tôi khóc thế nào.

Loan Hàm nhìn cô hoảng loạn lùi về sau, nắm cằm cô, cười tiếp tục nói: “Từ lần đầu tiên tôi thấy em, mỗi giây mỗi phút tôi đều mơ tới bộ dáng của em… khi ở trên giường.”

Không nghĩ tới Loan Hàm là người thẳng thắng như vậy, Bạch Thược sờ thận mình, tỏ vẻ đã hiểu, có lẽ, có thể chịu đựng được.

Cô đứng yên tại chỗ làm bộ bị dọa sợ, ánh mắt dại ra, thoạt nhìn như bị đứng hình.

Loan Hàm không nóng nảy, liền lẳng lặng nhìn cô như vậy, chờ cô chậm rãi tiếp thu.

“Tôi không hiểu chị nói gì.” Âm thanh Bạch Thược tràn ngập sợ hãi cùng bất lực, giọng nói run rẩy, ngước mắt lên một chút, nhưng không dám nhìn Loan Hàm, chỉ là giây tiếp theo cô đột nhiên xốc lên chăn nhảy xuống giường muốn chạy.

Nhưng cái dây xích làm nàng nhất kiến chung tình, lúc cô xuống vườn vướng cô một chút.

Hệ thống: “Cô có thể diễn cho giống một chút không ——”

Bạch Thược: “Tôi sợ chị ấy không tôn trọng tôi.”

Hệ thống: “……”

Trọng tâm nghiêng, thấy Bạch Thược liền phải ngã quỵ trên mặt đất, sớm có chuẩn bị Loan Hàm một tay đem người ôm vào trong lòng ngực.

Bạch Thược đột nhiên giơ lên tay, nhưng ở muốn đánh tiếp nháy mắt do dự.

Địa vị và tài phú của chị ta không cái nào cô bì được, cánh tay cô run rẩy, cuối cùng vẫn bỏ xuống.

“Chị nói giỡn với tôi phải không?” Tiếng khóc nức nở áp chế ở yết hầu, âm thanh Bạch Thược mờ mịt cực kỳ, tính tình cô luôn rất tốt, chưa bao giờ gặp cảnh cường đoạt dân nữ như thế này, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Cô nhìn mặt Loan Hàm, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười nhưng lại khiến người khác run sợ, lời nói chất vấn nháy mắt bị chắn ở cổ họng, không tự chủ được trốn về phía sau —— Loan Hàm biểu tình bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia đáng sợ cực kỳ giống thú dữ đang nghiến răng.

“Nói giỡn?” Giọng nói Loan Hàm lạnh như băng, “Em cảm thấy tôi đang nói giỡn với em sao?”

Tôi thấy chị nói hơi nhiều, nếu không nhanh lên giường sẽ biến thành một mảnh đại dương mênh mông, liền chết đuối, cái gì cũng không lấy được.

Bạch Thược hơi không kiên nhẫn, cô nghĩ thầm phải làm tăng tiến độ.

Cô nhìn đôi môi mỏng của Loan Hàm đang mím chặt, hình dáng sắc bén khiến trái tim cô muốn nhảy ra từ cổ họng, muốn lập tức nhào đi lên —— cô thở sâu, dùng ý chí của mình nhẫn nại, thu hồi ngây tho vô tri biểu tình trên mặt, ánh mắt cũng từ mê mang biến thành thù hận: “Loan Hàm, cô có bệnh.”

“Đúng vậy, tôi có bệnh.” Loan Hàm áp Bạch Thược xuống, “Không phải Tiểu Thược chính là thuốc của tôi sao.”

“Xé kéo ——”

Bạch Thược luống cuống tay chân che lại ngực mình, nhưng hộ được bên trên, thất thủ phía dưới, trong phút giây hoảng loạn “Bang ——” một tiếng, đến khi Bạch Thược phục hồi tinh thần lại lòng bàn tay đã dán trên mặt Loan Hàm.

“!” Bạch Thược không nghĩ đến việc lỡ tay chơi quá trớn, cô chỉ tưởng diễn kịch cưỡng đoạt dân nữ, nhưng không ngờ diễn biến thành “Bạo lực gia đình” —— Cô đánh chị ấy!

Theo bản năng cô thu hồi tay, khuôn mặt thay màu liên tục.

Mặt Loan Hàm bị đánh trật qua một bên, yên lặng một hồi mới lần nữa nhìn về phía Bạch Thược.

“Tôi, tôi không cố ý……” Bạch Thược lần này là thật sự sợ hãi đến run giọng.

Bị cô tát một cái nhưng Loan Hàm không hề tức giận, nàng chỉ là liếʍ liếʍ khóe miệng, cười nói: “Em sao lại đáng yêu đến vậy?”

Bạch Thược: “?” Chị ta là M sao? đây là lần đầu tiên của tôi tôi không nghĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy.

Loan Hàm không nghĩ vậy cô chỉ có nhu cầu bình thường lúc thấy đôi tay Bạch Thược vướng víu tiện tay kéo dây lưng áo tắm trên đầu giường, cột tay Bạch Thược.

Bạch Thược dùng sức giãy giụa, nhưng lần này hiển nhiên sức lực đã giảm rất nhiều, cô không dám làm bị thương Loan Hàm.

Một trận gió lùa thổi vào trong lòng, Bạch Thược run lập cập, nhận ra không thể thay đổi được sự thật, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, cô nỉ non: “Vì sao chứ tôi đã làm sai cái gì?”

Mắt cá chân Bạch Thược mang dây xích mà cô thích nhất, nhưng Bạch Thược đang mặc quần, có chút xấu hổ.