Bạch Thược không biết hệ thống nghĩ gì về mình, cô giả bộ đứng lại trên cầu thang lầu hai , buồn bã nhìn bóng lưng của Loan Hoàn ở phòng ăn, thở dài thườn thượt.
“Thật ra, tôi rất sợ chị ta, sợ muốn chết, tôi sợ một ngày nào đó không kìm chế được mình, nhào vào ăn sạch chị ta, đúng thật là khó chịu mà, sao chị ấy lại đúng gu tôi thế chứ”
Giọng nói của Bạch Thược nhẹ như bay: “Không được rồi, chân tôi mềm rồi đứng không nổi phải làm sao bây giờ”
Hệ thống: “……” Tôi không nên lãng phí thời gian nói chuyện với cô.
Đột nhiên, Loan Hàm quay đầu lại, Bạch Thược trốn không kịp, ánh mắt chạm nhau, có hai luồng khí nóng va chạm nhau trong không khí lan tới chổ Bạch Thược làm cô tự nhiên rùng mình.
Theo bản năng Bạch Thược vịn lấy bờ tường nếu không cô đã ngã chết.
Nhìn Loan Nam Minh một chút, Bạch Thược làm bộ gật đầu chào hỏi, căng da đầu đi xuống lầu.
Nếu không xuống trong mắt Loan Hàm cô sẽ biến thành biếи ŧɦái thích rình coi người khác.
Tất cả đồ ăn đã dọn lên, nóng hổi, mùi hương không ngừng vọt vào lỗ mũi Bạch Thược.
Thím Lý sẽ không ăn chung, Bạch Thược tính toán nếu ăn hết bữa cơm này tối nay chắc sẽ bị đau dạ dày.
Không phải ra vẻ vì được dạy dỗ kỹ lưỡng từ nhỏ nên thói quen ăn uống của Loan Hàm đã khắc sâu vào trong tiềm thức, mặc dù chỉ bữa cơm bình thường Loan Hàm ngồi nghiêm chỉnh như ngồi trước ống kính nhà báo, điều này làm Bạch Thược thấy e ngại không dám ngồi bên cạnh.
Cô nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của Loan Hàm hình như không vui, ngồi chéo Loan Hàm, đôi tay đặt dưới bàn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám mở miệng.
“Sao xuống trễ vậy?” Bầu không khí yên tĩnh được khoảng năm đến sáu phút, Loan Hàm đột ngột nói chuyện.
“Tiểu Minh bị cảm nắng, không muốn ăn cơm, nên xuống hơi trễ.” Người ta nói thời gian của người giàu rất quý báu nên Bạch Thược không dám nói là do chính mình lề mề không muốn xuống, đành phải lấy công việc ra làm cơ —— Cô không hề biết, lời nói vô ý ngày hôm nay dẫn tới hậu quả nghiêm trọng trong tương lai..
Loan Hàm nghe xong chỉ nhìn lướt qua Bạch Thược.
Ánh mắt hơi kỳ lạ khiến Bạch Thược nổi lên da gà, cảm thấy hơi khó chịu: “Xin lỗi.”
“Sao lại thay quần áo.”
Váy lụa tuy rằng đẹp nhưng mặc ở trong phòng có hơi phiền phức, với lại còn có mùi đồ ăn dính lên, nên cô đã thay một bộ đồ ngủ.
Áo tay ngắn vàng nhạt phối với quần ngắn màu đen rộng thùng thình, chân mang dép in hình bé gấu nâu, kết hợp với khuôn mặt xinh xắn của cô —— một đôi mắt to nhấp nháy, lông mi đen nhánh trông như học sinh phổ thông vừa tan học về nhà.
Đôi mắt Loan Hàm tối sầm lại, hai ngón cái đè lên nhau, cảm xúc mãnh liệt bị ém xuống đáy mắt.
“Lúc trước thường xuyên ra ngoài vẽ phong cảnh với tiểu Minh, cậu ấy thích tôi mặc váy, hôm nay vẽ tranh, tôi cũng có mặc nhưng dù sao thì ở nhà mặc vậy sẽ thấy thoải mái hơn.” Câu nào của Bạch Thược đều có Loan Nam Minh để cho Loan Hàm thấy mình rất quan tâm người bệnh và công việc, làm cô ấy tin tưởng cô.
Không hiểu sao mới nói vài câu cô cảm thấy bầu không khí thay đổi tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Hôm nay thím Lý chỉnh điều hòa sao thấp vậy, cô sắp đông thành đá rồi.
Bạch Thược đứng ngồi không yên, có cảm giác không phải ngồi trước bàn ăn cơm, mà là lên trên bàn cơm bị ăn.
Nàng cảm nhận được tính xâm lược trong mắt Loan Hàm, trong đầu lại nảy ra một ý tưởng —— bị chị ta quăng lên giường nhìn chằm chằm mình như xem con mồi, còn mình ra dáng hình tượng thỏ con ngây thơ.
Thấy cô như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, bộ dáng nôn nóng lo sợ, Loan Hàm trầm ngâm nhìn Bạch Thược, biến sự kích động phấn khích của Bạch Thược thành hoang mang sợ hãi, hơi nhíu mày: “Em quan tâm em ấy đến vậy à.”
“Tiểu Minh là bệnh nhân của tôi, có cậu ấy tôi mới ngồi ở đây, đương nhiên tôi phải để ý chút.” Bạch Thược nhàn nhạt mỉm cười, “Thêm nữa, cậu ấy rất ngoan, khiến người khác thích.”
“Đúng không?” Giọng nói của Loan Hàm nhẹ nhàng, giống như âm thanh của dây đàn, Bạch Thược bị si mê trong đó.
“Vâng.” Bạch Thược miễn cưỡng trả lời, bưng ly nước lên rồi uống.
“Hệ Thống cậu thấy cô ấy có muốn cho tôi ăn cơm hay không.” Bạch Thược hồi hộp liền nói chuyện với hệ thống để điều chỉnh cảm xúc lại, nàng nói, “Hồi nảy tôi có làm gì kì lạ không? Sao cô ấy cứ nhìn chằm chằm tôi, không lẽ cô ấy để ý tôi.”
Hệ thống: “…… Cô muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Bạch Thược: “Muốn nghe lời nói thật của cô ấy.”
Hệ thống: “Xin lỗi, đã tra quét thông tin, tôi không biết cô nói gì.”
Bạch Thược: “……”
Không làm ăn được gì hết, Không biết khi nào mới được ăn cơm?
Không ăn thì thôi, ngồi như vậy cả buổi, không có tắm uyên ương củi khô bốc lửa, thì cũng phải cho người ta tắm rồi nằm chơi di động chứ.