Chị gái bệnh nhân x bác sĩ tâm lí
----------------------------------------------------
“Có phải muốn dùng màu này không?” Bạch Thược tươi cười cầm hộp màu còn chưa bóc tem đến trước mặt một chàng trai có vẻ nhỏ tuổi hơn. Cô rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn nhưng khá nhỏ, đôi mắt khá to, hai hàng lông mi đen tuyền, khi cười lên thấy rõ má lúm đồng tiền ở hai bên má.
Ngũ quan không có gì quá nổi bật, nhưng tổ hợp chúng ở trên gương mặt lại làm khuôn mặt sáng bừng, dễ mến. Khí chất dịu dàng thân thiện, cô cúi đầu vén lọn tóc lên, khi ngước mặt lên lộ ra một đôi mắt sáng như sao trời.
Cô mặc một bộ váy nhạt màu xanh lam, gió thổi nhè nhẹ, làn váy cuộn sóng đung đưa, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống tự nhiên biến thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Chàng trai ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền nhìn màu nước trên tay cô, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Nhìn thấy chàng trai lạnh lùng với cô, thậm chí có chút nhút nhát, Bạch Thược cũng không so đo, chàng trai đều làm lơ tránh né với người khác phản ứng như vậy cậu đã rất nể tình cô rồi.
Đặc biệt là khi ánh mắt cô nhìn về phía chàng trai đang được ánh sáng mặt trời bao phủ, cô nhận ra cậu đã rất nỗ lực để xem cô là người một nhà.
Chàng trai này tên là Loan Nam Minh, khi còn bé gặp việc ngoài ý muốn mà bị bệnh tự kỷ, mà thế giới này Bạch Thược là tuổi trẻ tài cao bác sĩ tâm lý, đã ký hợp đồng tới đây chăm sóc bệnh tình riêng cho cậu.
“Để chị mở giúp.” Bạch Thược đi lên trước vài bước, tới trước mặt cậu hơi khom lưng, tầm mắt ngang với mặt chàng trai cất tiếng nói.
Thì ra chàng trai đang ngồi trên xe lăn, khoác một chiếc thảm lông trên hai chân, không nhìn thấy được bên trong.
Nhưng nếu nhìn thấy mắt cá chân nhỏ bé lộ ra ngoài là có thể đoán được đôi chân bị héo rút nghiêm trọng như thế nào, thật sự nếu không tăng cường độ tập luyện hồi phục, sợ là phải ngồi xe lăn cả đời.
Chàng trai không nói chuyện, hơi gật đầu.
Bạch Thược cười sờ đầu cậu, cẩn thận mở nắp, lấy màu ra đưa cho chàng trai, nghiêng đầu yên lặng xem cậu vẽ tranh.
Chỉ khi chàng trai ngẫu nhiên gác bút mới thò lại gần, thấp giọng hỏi xem cậu có khát nước không, hay có cảm thấy đói bụng không.
“Cô Bạch.” Một bác gái mặc tạp dề đi ra từ buồng trong, tay bưng khay đựng hai ly nước dưa hấu đầy ắp, “Trông cậu ấy cả ngày, chắc cô cũng mệt mỏi rồi, để tôi thay cô chăm cậu ấy cô nghỉ ngơi trước đi.”
Bác gái là người giúp việc của Loan gia, bởi vì Bạch Thược thân thiện dễ hòa đồng nên quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
Bạch Thược quay đầu, ngón trỏ dựng ở bên miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Bóng cây loang lổ dừng trên mặt cô, sáng sáng mờ mờ.
"Thím Lý, nhỏ giọng chút, tiểu Minh đang tự hỏi.” Bạch Thược quay đầu lại nhìn thoáng bóng lưng của chàng trai đưa về phía hai người,nhỏ giọng nói.
Tuổi thím Lý cũng đã lớn, không hiểu bệnh tự kỷ là gì, trong mắt nàng, cậu chủ khi còn nhỏ nhìn thấy việc quá đáng sợ khiến đầu óc bây giờ không được bình thường.
Bà cảm thấy không cần bác sĩ, chỉ cần thuê bảo mẫu bên cạnh là đủ, cũng như chăm sóc trẻ con, chỉ cần lo bữa ăn và cuộc sống hàng ngày của cậu chủ là đủ.
Cho nên bà nói ra quan điểm của mình.
“Tự hỏi là cái gì, đây không phải là ngồi bần thần thôi sao, mặt trời lên cao rồi, hay là gọi người ta đem cây quạt lớn đến đây? Cả ngày ngồi một mình ở trong phòng, lỡ như bị cảm nắng thì rất khó chịu.” Thím Lý lải nhải.
Bạch Thược mỉm cười, lắc đầu nhận lấy khay nước đặt một bên, nhỏ giọng nói: “Bọn con đang ngồi dưới bóng cây mà, sẽ không sao đâu, còn có lần sao thím đừng nói con tối ngày chỉ nhìn cậu ấy, con tới để quan sát cậu ấy, xem cậu ấy vẽ tranh như thế nào thôi.”
Thím Lý nhìn thoáng qua, nói nhỏ lại: “cậu ấy có hiểu không.”
“……” Bạch Thược gật đầu, “Cậu ấy sẽ hiểu.”
“Nếu vậy.” Thím Lý nói, “Lần sau thím sẽ không nói như vậy nữa.”
“Cảm ơn nước dưa hấu của thím, trên trán thím đang ra mồ hôi kìa.” Bạch Thược lấy ra bao khăn giấy ướt đưa cho bà, “Thím trở về nhanh đi, chờ tiểu Minh vẽ xong bức tranh này bọn con sẽ trở về sau.”
“Hazz.” Thím Lý lại nói, “Vậy cần gì thì gọi thím.”
Bạch Thược vâng một tiếng, đột nhiên hỏi: “Cô chủ đã về phải không? con vừa nảy nghe được có âm thanh trong phòng cô ấy.”
Cô chủ tên là Loan Hàm, là chị ruột của Loan Nam Minh, mới về từ nước ngoài, hiện tại là tổng tài của Tập đoàn Loan Thị, Bạch Thược từng gặp mặt vài lần, là một người tàn nhẫn khiến mọi người đều muốn tránh mặt.
“Đúng vậy.” Thím Lý làm việc ở Loan gia vài chục năm, chứng kiến Loan Hàm lớn lên rồi đi du học ở nước ngoài, vốn dĩ yêu thương cô ấy như con gái ruột, đau lòng cô lòng nàng vì còn nhỏ mà đã phải đi xa gia đình ở nơi đất khách quê người cuộc sống không dễ dàng mấy, cho nên rất quan tâm cô ấy.
Thím Lý nói: “Thím đang nấu chè đậu xanh trong bếp, một chút nữa cô Bạch nhớ vào lấy uống.”
Bạch Thược nói tiếng cảm ơn, lại thân mật nói: “Đừng gọi con cô Bạch, quá khách sáo, cứ gọi tên con là được.”