Tần An mặc kệ cô rồi, cô chuyển sang gọi dì Sài, Giang Minh Hạ nhìn vào cục diện rối rắm trong phòng, thầm nghĩ phải làm thế nào để thu dọn.
Sắc mặt Tần An đen như cái đáy nồi, chẳng còn trông mong gì được vào anh ta nữa rồi. Trong tình huống như thế này, cho dù dì Sài không hiểu lầm, thì chắc chắn cũng sẽ ngượng ngùng ngại giúp.
Trước mắt tốt nhất là ngăn chặn người đàn ông này lại, cho dù anh ta có mạnh đến đâu thì cũng không thể làm gì cô!
Nghĩ sao làm vậy, Giang Minh Hạ quay người chạy về phòng ba mẹ, lấy gậy và dây leo núi trong tủ ra, chạy về phòng rồi thoăn thoắt trói gô người đàn ông lại.
Sau khi đã chắc chắn trói chặt, Giang Minh Hạ ngồi xuống giường thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giải quyết xong nguy cơ, Giang Minh Hạ liền nhớ tới cái hệ thống vớ vẩn kia. Bỏ qua ba cái phương án lừa đảo kia, cô nghĩ tới phần thưởng nhiệm vụ, công thức điều chế thuốc chống lại trăm loại độc?
Chống lại trăm loại độc...
Giang Minh Hạ chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, tuy rằng hệ thống có chút vớ vẩn, nhưng nếu phần thưởng là thật, thì cho dù không thể đạt tới cái hiệu quả chống lại trăm loại độc thì ít nhất cũng chống lại các loại độc thông thường chứ?
Vậy thì... để hoàn thành nhiệm vụ, cô phải chọn một trong ba phương án kia có đúng không?
Hay là có cách nào khác để tạm thời giải thoát người đàn ông này khỏi sự kiểm soát của thuốc?
Cô cảm thấy nên lựa chọn phương án nào dễ một chút, vì thế phương án C tự động bị cô bỏ qua.
Bởi vì bị đánh bất tỉnh, cho nên hiện tại anh ta đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng xem ra vẫn chưa thể thoát khỏi sự kiểm soát của thuốc. Kiếp trước, Giang Minh Hạ thứ có nhiều nhất chính là lũ bạn bè xấu xa, cho nên cô cũng biết khá nhiều về một vài thứ không đàng hoàng. Nếu một người bị ngất xỉu, chưa chắc đã mất sự kiểm soát của thuốc.
Sau khi loại trừ, cô chỉ có thể chọn phương án thứ hai, tuy chỉ là tạm thời nhưng cũng đáp ứng được yêu cầu của hệ thống rồi, phải không?
Giang Minh Hạ đi tới trước mặt người đàn ông, muốn kéo anh ta vào phòng tắm dội nước lạnh. Cô kéo anh ta hai ba cái thì mới phát hiện ra người này rất nặng, nhìn qua thì cũng không mập, sao mà lại nặng như thế?
Cô không hề biết rằng xương của đàn ông thường rất nặng, vả lại, người đàn ông này tuy nhìn không mập nhưng cơ bắp lại rất săn chắc, cô có thể kéo anh ta đã là rất khỏe rồi.
Sau rất nhiều sự cố gắng của cô, cuối cùng cũng kéo được người đàn ông vào trong bồn tắm, cô chúi đầu anh ta xuống dưới vòi nước rồi xả nước lạnh.
Nhìn nước lạnh xả lên trên đầu người đàn ông, cuối cùng thì Giang Minh Hạ cũng trút ra được 0,1 phần mười nỗi bực tức trong lòng!
Sau khi bị xả nước lạnh, đôi mắt đen của người đàn ông ngay lập tức không còn đυ.c ngầu như trước nữa. Anh ta mở mắt ra liếc nhìn Giang Minh Hạ đang khoanh tay đứng bên cạnh bồn tắm, sau đó lại tiếp tục gục đầu xuống nước lạnh.
Kha Đông Hàng làm việc gì cũng không thể để bị động, ngay cả chuyện ở trên giường, loại thuốc này tuy mạnh hơn so với bình thường một chút, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể chống cự.
Giang Minh Hạ nhìn anh ta vì tắm nước lạnh mà đã mất đi một ít tư thế phòng thủ, trong lòng cô cũng đoán được, người đàn ông này không phải là loại người có thể dễ dàng để người khác thao túng. Sự cố gắng kìm hãm bản thân này của anh ta, khiến cô cảm thấy bớt ác cảm hơn đối với người đàn ông này.
Đúng lúc này, hệ thống lại bắt đầu kêu lên.
“Giúp đỡ mục tiêu của nhiệm vụ thoát khỏi cơn nguy kịch, nhận được 100 điểm cảm tình.”
Điểm cảm tình? Giang Minh Hạ theo nghĩa đen trên mặt chữ mà liếc nhìn người đàn ông, chẳng lẽ người đàn ông này có máu M*?
*M: Máu M (Masochism - khổ da^ʍ) là thuật ngữ chỉ những người đạt kɧoáı ©ảʍ khi bị làm đau, một phần của Bɖʂʍ.
“Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu của nhiệm vụ tạm thời không bị khống chế bởi thuốc, nhiệm vụ được giao đã hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ là mảnh công thức điều chế thuốc chống lại trăm loại độc, 1 sao.”
Giang Minh Hạ còn chưa kịp kiểm tra cái mảnh đó là cái gì, thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm thấp không thể nhầm lẫn của người đàn ông vang lên.
“Cởi dây trói ra.”
Giang Minh Hạ cười lạnh: “Cởi ra, để anh muốn làm gì thì làm à?”
Người đàn ông mở mắt ra liếc nhìn cô, rồi lại nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Yên tâm, dù du͙© vọиɠ có lớn đến đâu thì nhìn thấy cô cũng hạ hết thôi.”
Sắc mặt Giang Minh Hạ tối sầm lại, lời nói này của anh ta không phản bác hay phản bác cũng đều không được, cô nén giận đến mức sắc mặt đỏ bừng lên.
Sau lần đầu nói chuyện chính thức với nhau, cả hai đã ghét nhau.
Giang Minh Hạ đương nhiên sẽ không cởi trói cho anh ta, huống hồ chi nguy hiểm vẫn còn đó, vẫn cứ giữ nguyên như vậy đi!
Cô vốn định để anh ta phơi thây trong nhà tắm, nhưng sau khi nghĩ đến nhiệm vụ, Giang Minh Hạ vừa thở dài vừa phải dùng hết sức bình sinh mới kéo được anh ta quay trở lại phòng.
Trong quá trình lôi kéo, Giang Minh Hạ có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, người đàn ông này đang cố tình thả lỏng cơ thể để cô kéo mất sức hơn!
Kéo người đàn ông nằm lên thảm, Giang Minh Hạ nhìn chằm chằm anh ta.
Cô vừa nhận được nhiệm vụ mới là tìm ra loại thuốc mà người đàn ông này đã bị hạ độc. Cô có thể có được công thức điều chế thuốc chống lại trăm loại độc, đại khái là cô đã có mảnh công thức điều chế thuốc chống lại trăm loại độc rồi, nên hiện tại cô cần kết hợp các mảnh lại thành một viên thuốc con nhộng có công dụng chống lại trăm loại độc.
Kha Đông Hàng nhìn thấy nơi đáy mắt cô gái này có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm, đột nhiên anh ta có một loại dự cảm không lành.
Làm sao có thể giải được thuốc trong người đàn ông này, không cần phải hỏi, đương nhiên là âm dương hòa hợp rồi.
Giang Minh Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh Kha Đông Hàng, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, cười nói: “Cái bánh sắp từ trên trời rơi xuống, tôi sẽ sớm bắt được nó thôi.” Nói xong, cô lập tức rời khỏi phòng.
Mười phút sau, Giang Minh Hạ quay lại với một tờ quảng cáo nhỏ được xé ra từ cột điện, cô bắt đầu nhấn số gọi đi.
“Alo, chỗ mấy người tính phí theo lượt hay là theo đêm?”
“Nói nhảm, đương nhiên không phải tôi, tôi chỉ đang gọi điện thoại giúp thôi.”
“Cái gì cũng được, được, cho tôi hai người rẻ nhất…”
Kha Đông Hàng nghe cô nói như vậy, sắc mặt lập tức đen lại, con nhóc chết tiệt này!
Sau khi Giang Minh Hạ gọi điện thoại xong, vẫn không quên nhìn Kha Đông Hàng với ánh mắt trấn an.
Mặc dù Kha Đông Hàng đã ở trong thế giới ngầm lâu như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt “Yên tâm đi, tôi mời anh” của cô, cũng không khỏi tức giận đến bật cười.
Trong lúc Giang Minh Hạ đang chờ đợi nhận phần thưởng của nhiệm vụ, cô chợt nghĩ đến một vấn đề, đó chính là đây là phòng của cô, làm sao có thể để mấy người lăn qua lộn lại trong này được. Đến lúc đó, nhìn thấy căn biệt thự này là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi, cô làm sao có thể sống tiếp trong căn phòng này nữa.
Trong lúc lưỡng lự, cô không hề để ý đến rằng một bàn tay của Kha Đông Hàng đã thoát ra khỏi sợi dây, không đợi cho cô có bất kỳ phản ứng nào thì bàn tay to lớn của anh ta đã nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, sau đó giữ chặt.
“Cô nhóc, không có ai dạy cô không được kɧıêυ ҡɧí©ɧ đàn ông xa lạ sao?” Một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên sau lưng Giang Minh Hạ.
Giang Minh Hạ cảm nhận được sau gáy cô có một cỗ sức lực tuy yếu ớt nhưng rất vững chắc, cô cứng ngắc quay đầu lại, cổ họng khô khốc nói: “Không, kỳ thực thì... toàn bộ phí sinh hoạt trong tháng này đều đã tiêu hết rồi… Nhưng mà tôi có thể mượn! Gọi điện mượn tiền! Giúp anh gọi hai người đắt nhất đến đây!”
Kha Đông Hàng: “...”
Nhìn khuôn mặt trầm ngâm và đôi mắt đen như nước ở đáy hồ của người đàn ông, cô liền cảm thấy áy náy, nhất là sau khi vừa mới xả nước lạnh lên người anh ta, đã vậy còn lấy hai người phụ nữ rẻ tiền và xấu xí nhất cho anh ta, người đàn ông này nhất định sẽ trả hết thù hận lên người cô…
Vào lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Hệ thống nhắc nhở: Sau khi bảo trì, vấn đề của hệ thống đã được giải quyết, gói quà dành tặng người chơi mới đã được phát, xin chú ý kiểm tra gói quà.”
Một lần nữa, Giang Minh Hạ lại rơi vào trạng thái bị ép buộc, vốn dĩ cô cũng không quá quan tâm, chỉ thuận mắt liếc nhìn xem đồ trong gói quà, và vô cùng bất ngờ rằng là viên thuốc con nhộng có công dụng chống lại trăm loại độc vậy mà lại nằm trong danh sách các quà tặng.
Đối mặt với đôi mắt đen không thấy đáy kia, Giang Minh Hạ trước tiên phải ổn định lại cảm xúc của người đàn ông này mới được, cô cất giọng yếu ớt nói: “Bình tĩnh, tôi có cách khác giúp anh giải quyết…”