Màn đêm buông xuống.
Lục An Hòa hít sâu một hơi, ẩn mình thật sâu trong đống đổ nát.
Bên ngoài bức tường đổ nát này truyền đến tiếng tang thi gào rống và mùi hôi thối từ cơ thể chúng.
Cậu không còn sức lực để mà chạy nữa rồi.
Lục An Hòa cố gắng dựa vào trên vách tường, cánh tay không còn sức lực hơi hơi run, trên người lấm lem bụi bặm và mồ hôi, vô cùng đáng thương, cậu lao nhanh ra ngoài như gió, dùng dao găm chém những sợi dây leo chằng chịt trước đường hầm.
Sâu bên trong còn có thêm một cánh cửa sắt bị đóng kín.
Nhưng cậu không còn thời gian nữa rồi, phía sau là một biển tang thi.
Cậu tuyệt vọng hét lên: “Tiêu Tầm! Anh cho tôi vào đi mà! Anh không thể thấy chết mà không cứu!”
Lục An Hòa cứ điên cuồng cào cứa cửa sắt, nhưng đã quá muộn, tang thi phía sau nhào vào cậu, cào xé da thịt, xỏ xuyên qua da thịt cậu, máu tươi trào ra.
Đau đớn giày xéo cơ thể.
Lục An Hòa bỗng nhiên trợn mắt.
Cả người nhớp nháp mồ hôi từ trong ác mộng tỉnh lại.
Tiêu Tầm cắn vào gáy cậu, Lục An Hòa bị dươиɠ ѵậŧ thô lớn của người đàn ông cắm tỉnh.
“Tiêu…… Tầm!” Cậu đau đớn nhíu mày “Mới buổi sáng, anh… Đừng như vậy.”
Thấy cậu tỉnh lại, Tiêu Tầm không nói lời nào, vẫn thô bạo mở đùi cậu ra, ấn cậu trên giường dùng sức đâm sâu.
Lục An Hòa hé miệng, tiếng thở dốc rất nhanh chuyển sang tiếng kêu rên quyến rũ.
Lỗ nhỏ của Beta khó khăn ngậm nuốt dươиɠ ѵậŧ lớn của đàn ông, mãi một lúc sau mới tiết ra chất nhầy để bôi trơn, dươиɠ ѵậŧ di chuyển có chút dễ hơn, nhưng đối với Lục An Hòa mà nói, cấu tạo giữa Alpha và beta vốn dĩ không xứng đôi, cho nên chuyện làʍ t̠ìиɦ đau nhiều hơn là sướиɠ.
Cả người đều dính dính nhớp nhớp, còn hai bên bả vai Alpha đều có vết cào.
Tiêu Tầm ở phía sau thở trầm một hơi, sau đó cᏂị©Ꮒ càng thêm mạnh bạo, hạ thân Lục An Hòa căng trướng như muốn nổ tung. Cậu mới mơ thấy ác mộng còn chưa tỉnh hẳn, cơ thể mệt mỏi còn phải đón nhận du͙© vọиɠ thỏa ãn nhu cầu người đàn ông này, cậu nhoài người bám vào dây thép trên giường.
bên trong lỗ nhỏ chật hẹp còn chưa mở rộng, dươиɠ ѵậŧ thô to nổi rõ gân xanh lớn thêm một vòng nên chưa thể hoàn toàn đi vào, Tiêu Tầm còn ngại đâm không đủ sâu, hắn ôm eo cậu, để Lục An Hòa ngồi dậy, khiến cậu kinh hoảng bám lấy cánh tay cơ bắp Alpha.
Tư thế thay đổi, dươиɠ ѵậŧ đâm sâu hơn, phá vỡ khoang sinh sản.
Lục An Hòa há miệng thở, khóe mắt rơm rớm nước mắt.
Bàn tay Tiêu Tầm xoa nắn mông cậu, rồi ấn vào sâu hơn.
Tay kia của hắn dễ dàng chế cổ tay Lục An Hòa ở phía sau, tư thế này làm cho cậu hoàn toàn không thể trốn thoát, chỉ có thể bị ép ngồi trên người Tiêu Tầm, điên cuồng chuyển động từ trên xuống dưới.
Hành lang chật hẹp bị cắm vào vừa nóng vừa tê, nhịn không được siết chặt, Tiêu Tầm vỗ vỗ mông cậu, đánh giá: "Thật dâʍ đãиɠ.”
Lục An Hòa cắn môi đến trắng bệch, nhưng lại không có sức lực lên tiếng phản bác hắn.
Thân là beta cậu không ngửi được mùi pheromone, nhưng cậu có thể cảm giác được chỉ là Tiêu Tầm sáng sớm rời giường muốn phát tiết một chút, chứ không phải tiến vào thời kỳ dịch cảm, cậu đã từng lĩnh giáo khả năng tìиɧ ɖu͙© của Tiêu Tầm trong thời kỳ dịch cảm, tìиɧ ɖu͙© như gió mưa bão táp kia có thể kéo dài suốt một tuần, cho dù là khóc lóc hay cầu xin tha thứ cũng không được nghỉ ngơi dù chỉ là một phút.
Mỗi lần kỳ dịch cảm của Tiêu Tầm chấm dứt, hai chân Lục An Hòa đều phải run rẩy, nghỉ ngơi mất mấy ngày.
Cứ như vậy kéo dài hơn mười phút, chất lỏng nóng bỏng rốt cuộc cũng bắn vào hậu huyệt, trên mặt Lục An Hòa tràn đầy sắc đỏ, vô lực nằm trên giường, thân dưới là một mảnh hỗn độn.
Mà Tiêu Tầm giống như chỉ làm chuyện gì đó rất bình thường, tùy tiện cuộn quần áo thành một đống, ném lên người cậu, nói: "Mặc vào, đừng để người khác nhìn thấy.”
Lục An Hòa vẫn không nhúc nhích cuộn mình trên giường, chờ hắn sắp đóng cửa đi ra ngoài, mới ôm quần áo thấp giọng nói: "Biết rồi.”