Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 55: Bị trêu chọc VS Vợ chồng gài nhau

Đúng mười giờ đêm.

Người họ Ân nào đó gia giáo nghiêm khắc về nhà đúng giờ.

Trong căn biệt thự rộng lớn, phòng khách vẫn sáng đèn.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đang ngồi trên ghế quý phi ở bên cạnh đọc kịch bản.

Một tia sắc ấm xẹt qua đáy mắt Ân Mặc, thả bước tiến vào biệt thự.

Căn biệt thự trống rỗng, cuối cùng lại nghênh đón nữ chủ nhân của nó thêm lần nữa.

Rõ ràng chỉ là thêm một người nữa mà thôi, nhưng Ân Mặc lại cảm thấy, trống trải tịch mịch ban đầu, đã biến mất không còn tăm hơi.

Thay vào đó là sự ấm áp dễ chịu tràn đầy tim phổi.

“Ấu Ấu.”

Ân Mặc treo áo khoác ở huyền quan, sau khi thay dép lê, liền đi thẳng đến ghế quý phi ở bên cạnh cửa sổ sát đất.

“Nhớ anh à?”

Phó Ấu Sanh đã tắm xong, lúc này đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu lam khói, trên đầu gối đắp một chiếc chăn mỏng, nửa nằm trên ghế, mái tóc đen nhánh dài bồng bềnh uốn lượn, tóc đã dài đến dưới eo, theo động tác của cô, gần như rũ xuống tấm thảm sạch sẽ.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Ân Mặc.

Uể oải nâng mí mắt: “Tự mình đa tình.”

Nhìn người phụ nữ vừa giản dị lại mềm mại.

Ân Mặc đột nhiên khom lưng ôm cô một cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ấu Ấu, để anh ôm em một chút.”

May mắn cô trở về rồi.

Mặc dù là không còn dáng vẻ chăm sóc dịu dàng ân cần với anh như trước kia.

Làm nũng cũng được, tức giận cũng được, tùy hứng cũng được, thậm chí cho dù không còn yêu anh như trước cũng không sao cả, chỉ cần cô bằng lòng trở lại, là được.

Ân Mặc chưa từng nghĩ rằng, bản thân mình thế mà cũng có một ngày yêu cầm thấp đến như thế.

Anh vừa mới đi ra ngoài, trên người vẫn còn cảm giác lạnh thấu xương.

Phó Ấu Sanh không vui đẩy anh ra.

Ném chiếc khăn mỏng trên người lên người anh: “Trên người anh lạnh chết đi được, mau đi tắm rửa thay quần áo đi.”

“Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Cô nghiêm túc nhìn Ân Mặc, đôi mắt đen trắng rõ ràng không hề chớp, nhấn mạnh: “Vô cùng quan trọng.”

Ân Mặc khẽ cười, có thể khiến cô nghiêm túc đến mức quên luôn việc hỏi anh hôm nay dấu hickey có bị ai phát hiện hay không như vậy.

Là quan trọng đến mức nào.

“Em có thể nói trước.” Ân Mặc cảm nhận được xúc cảm ấm áp mềm mại của cái chăn mà cô ném qua, cực kỳ giống cảm giác cô dành cho mình.

Lúc nói chuyện, ngón tay thon dài không chút để ý vuốt ve lớp chăn vải len một chút.

Phó Ấu Sanh đập cánh tay anh một cái.

“Anh có thể đàng hoàng chút hay không.”

Đang quấn chăn, vẫn không quên thả thínha người ta.

Không biết bản thân trông như thế nào sao?

Phó Ấu Sanh đẩy anh: “Mau đi tắm rửa.”

Thấy anh không động đậy, Phó Ấu Sanh chỉ đành đứng lên, tự mình kéo anh lên lầu.

Đưa người đến phòng tắm, đồng thời đóng cửa lại.

Phó Ấu Sanh vừa muốn nghỉ ngơi một lát, người nào đó trong phòng tắm lại tác yêu rồi.

“Ấu Ấu……”

Phó Ấu Sanh không muốn để ý tới anh.

Anh đang tắm thì có thể có việc gì.

“Ấu Ấu.”

Cửa phòng tắm bị kéo ra.

Người đàn ông đang không mảnh vải che thân, chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu xanh lam đậm quanh eo.

Để lộ dáng người hoàn mĩ rắn rỏi không thể nghi ngờ.

Phó Ấu Sanh vốn dĩ đang ngồi, đập vào mắt liền có thể nhìn thấy đường nhân ngư, cơ bụng với đường nét tuyệt đẹp của người đàn ông.

“Có đẹp không?”

Thanh âm mỉm cười của người đàn ông khiến Phó Ấu Sanh tức khắc lấy lại tinh thần, lập tức thu hồi ánh mắt, đúng lý hợp tình: “Nhìn qua cái mà thôi, anh còn thẹn thùng?”

Ân Mặc gật đầu thuận theo: “Em không những có thể nhìn, còn được phép đích thân sờ thử.”

Phó Ấu Sanh kiềm chế bàn tay ngoe ngoe trục rịch.

Để biểu cảm của mình trông có vẻ nghiêm túc một chút: “Anh tắm rửa cho tử tế không được à, lại ra ngoài làm cái gì?”

Ánh mắt sâu thẳm của Ân Mặc lộ ra vài phần hàm ý vô tội: “Em chưa chuẩn bị đồ ngủ cho anh.”

“Tự anh không có tay à, còn muốn người khác chuẩn bị cho.” Phó Ấu Sanh không vui cà khịa một câu, sợ anh lại lãng phí thời gian, vội vàng mở cửa tủ trong phòng ngủ, tùy tiện ném một bộ đồ ngủ cho anh.

“Nhanh lên.”

“Vâng vâng vâng, bà Ân.”

Nhìn bóng dáng Ân Mặc biến mất ở phòng tắm.

Phó Ấu Sanh âm thầm xoa xoa vành tai.

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Nam hồ ly tinh.”

Anh còn nói thầy Sở là nam hồ ly tinh ư, cũng không thử soi gương xem xem dáng vẻ của mình.

Ân Mặc đương nhiên biết mình có dáng vẻ gì.

Cũng biết phu nhân nhà mình thích anh có dáng vẻ gì.

Sau khi tắm rửa xong, Ân Mặc lau mái tóc ướt đi ra ngoài, anh trước giờ không kiên nhẫn dùng máy sấy tóc. Trước kia đều là Phó Ấu Sanh giúp anh sấy.

Mà bây giờ.

Phó Ấu Sanh chỉ ngồi trên giường, liếc nhìn anh: “Đi sấy tóc.”

Môi mỏng của Ân Mặc hé mở, khi định nói gì đó.

Lại bị Phó Ấu Sanh cắt ngang, đôi mắt đào hoa nhìn anh: “Có sấy hay không?”

“……”

Ân Mặc nhận mệnh(*) lùi lại: “Sấy.”

(*)认命 – Nhận mệnh: cam chịu số phận

Chờ sau khi sấy khô tóc, Ân Mặc muốn lên giường.

Phó Ấu Sanh hất cằm nhỏ: “Đừng gấp, đến ngồi trên sofa trước đã.”

“Bàn chuyện, thái độ nghiêm chỉnh chút.”

Ân tổng trước giờ ở công ty nói một không nói hai, yên lặng trong hai giây một cách kỳ diệu.

Nghiêm chỉnh ngồi xuống sofa.

“Bà Ân, rốt cuộc có chuyện gì?”

Phó Ấu Sanh ngồi xuống đối diện anh, nếu không phải hai vợ chồng đều đang mặc đồ ngủ, bầu không khí này sẽ nghiêm túc giống hệt hội nghị chính thức.

“Vừa nãy mẹ anh đã gọi điện cho em.” Phó Ấu Sanh đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ nói Tết năm nay về nhà gặp bạn bè thân thích.”

Ân Mặc tức khắc hiểu rõ: “Mẹ muốn bảo chúng ta tổ chức hôn lễ.”

“Không sai.” Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc hiểu rõ, thở phào nhẹ nhõm, môi đỏ khẽ mím lại, “Nhưng mà hiện tại em vẫn chưa thể tổ chức hôn lễ.”

“Ý của mẹ là hôn lễ muốn làm lớn.”

“Nếu tổ chức hôn lễ dĩ nhiên là phải làm lớn.” Ân Mặc chưa bao giờ nghĩ phải tổ chức hôn lễ một cách khiêm tốn.

Khiêm tốn đăng ký kết hôn đã là cực hạn của anh, anh muốn để cho tất cả mọi người biết, Phó Ấu Sanh là bà Ân của anh.

Không ai được ngấp nghé.

Phó Ấu Sanh khẽ cau mày, nhìn Ân Mặc với đôi mắt xinh đẹp ngập nước: “……”

Ân Mặc đi đến ngồi xuống cạnh cô.

Nhje nhàng nắm lấy ngón tay của cô, không nhanh không chậm: “Anh biết em đang lo lắng cái gì.”

“Yên tâm, chờ khi về nhà anh sẽ nói chuyện với mẹ, ngay cả muốn tổ chức hôn lễ, cũng phải đợi sau khi em đoạt được giải, được chưa nào?”

Đêm dài đằng đẵng, anh hoàn toàn không muốn trò chuyện.

Chỉ muốn đi ngủ.

Ngủ theo các loại ý nghĩa.

Cấm dục đã vài tháng, một khi xả van, nào có chuyện một đêm đã có thể thỏa mãn.

Hơn nữa, bây giờ mà không tranh thủ thời gian.

Chờ sang năm cô vào đoàn quay phim “Thịnh Thế” thì càng không có thời gian..

Phó Ấu Sanh nhận được câu nói này của Ân Mặc liền yên tâm rồi.

Bàn tay nhỏ mềm mại chủ động nắm ngược lại Ân Mặc, nép vào lòng anh, câu lấy cổ anh.

Cái miệng nhỏ hồng nhuận trề ra, nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai anh: “Ân tổng thật tốt.”

Cảm nhận được sự chủ động mùi hương ngào ngạt thơm ngọt trong lòng, Ân Mặc theo bản năng buông tay cô ra.

Chuẩn bị bế ngang người lên.

Giây tiếp theo.

Cơ thể nhanh nhẹn của Phó Ấu Sanh nhảy xuống khỏi sofa, thuận thế đi về phía cửa, mở cửa lớn phòng ngủ chính ra, hướng về phía anh cười đến diễm lệ phong tình: “Ân tổng, ngài nên đi rồi.”

Trong lòng Ân Mặc trống không: “?”

Sau đó nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa, đáy mắt kèm theo tia kinh ngạc không che giấu.

Anh thật sự không thể ngờ.

Người phụ nữ mới rồi còn đang ôm anh chủ động muốn hôn môi, giây tiếp theo liền có thể đuổi anh đi.

“Đi đâu?”

Ân Mặc ngồi bất động.

Phó Ấu Sah hất tung mái tóc dài đang xõa trước ngực, tươi cười với anh: “Đương nhiên là đến…… phòng dành cho khách.”

“Ân tổng đừng có quên, hôm nay đã thỏa thuận.”

“Anh đến phòng cho khách ngủ.”

Ân Mặc cứ như vậy ngồi trên sofa, thậm chí còn dựa vào chiếc gối ôm mà Phó Ấu Sanh thường dựa: “Bảo bối à, cái thói quen lợi dụng xong rồi bỏ này của em, là làm sao mà có vậy?”

Nghe thấy xưng hô này của anh.

Đôi mắt long lanh nước của Phó Ấu Sanh tức giận trừng mắt nhìn anh.

Đêm qua cứ ở bên tai gọi cô suốt cả đêm, bây giờ vừa nghe thấy, cô liền phản xạ có điều kiện.

Dưới ánh đèn.

Đôi môi đỏ thắm của Phó Ấu Sanh hơi mím lại, ngũ quan nùng diễm(*) tinh xảo lộ ra sự lạnh lùng: “Anh dạy đó.”

(*)浓艳 – Nùng diễm: đậm và rực rỡ

Ân Mặc đứng dậy, nâng bước đi qua.

“Thật sự để anh ngủ ở phòng cho khách?”

Khoảng cách gần hơn, Phó Ấu Sanh nhìn thấy rõ dấu răng ổi bật trên cổ anh, nhắm mắt lại: “Ai nói điêu với anh chứ.”

“Được.”

Ân Mặc biết nghe lời đồng ý xuống dưới.

Phó Ấu Sanh ngước lên nhìn anh, tia nghi ngờ xẹt qua đáy mắt.

Anh sẽ sảng khoái đồng ý như vậy ư.

Biểu cảm tỏ vẻ lạnh lùng trên mặt cũng suýt nữa không thể duy trì được.

May mà nghĩ tới hình tượng kiêu căng lúc này của mình, hất hất cằm, nhường đường cho anh: “Vậy còn không mau đi.”

Ân Mặc không ngờ Phó Ấu Sanh giây trước mới đòi ôn, giây tiếp theo đã mỉm cười bảo anh đến phòng dành cho khách.

Mà Phó Ấu Sanh cũng không ngờ, một giây trước Ân Mặc vừa đồng ý đến phòng cho khách, một giây sau đã trực tiếp vác cô lên ngay tại chỗ, sải bước đi về phía phòng cho khách.

Đột nhiên bị treo ngược trên bờ vai gầy chắc nhưng rộng rãi của người đàn ông, Phó Ấu Sanh liền hoa mắt chóng mặt, mặt nhỏ sung huyết sợ hãi kêu lên một tiếng: “Ân Mặc!!!”

Hai chân thon dài trắng nõn ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Thế nhưng Ân Mặc dường như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.

Còn bĩnh tĩnh vỗ nhẹ vào chân cô: “Cẩn thận ngã đấy.”

“Vậy anh thả em xuống đi!”

Đoạn đường ngắn ngủi, Phó Ấu Sanh cảm thấy cả người mình đều sắp nổi khùng rồi.

Nổi giận, cũng là sợ hãi.

Ân Mặc cái tên chó này, lại có thể vác ngược cô lên.

Đây còn là người sao!

Xem qua màn hình giám sát, tóc của Phó Ấu Sanh vừa dài vừa dày, đặc biệt giống như một con ma nữ đang treo ngược trên vai Ân Mặc.

Khi đi ngang qua tấm gương toàn thân ở phòng dành cho khách, Ân Mặc vô tình nhìn lướt qua.

Đáy mắt nhiễm ý cười nhạt.

Sau đó cũng không vội vàng đến trên giường.

Cứ như vậy đứng trước tấm gương toàn thân, ra hiệu cho Phó Ấu Sanh nhìn vào gương: “Em xem bây giờ em giống cái gì?”

Bây giờ Phó Ấu Sanh chỉ muốn xuống.

Theo bản năng liếc về phía tấm gương.

“Ân Mặc!!!”

Người đàn ông trước giờ luôn ung dung trầm tĩnh, sau khi nghe được thanh âm hồn hà hổn hển của cô, thế mà cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp từ tính đặc biệt rõ ràng trong căn phòng cho khách trống trải.

Trái tim nhỏ bé của Phó Ấu Sanh đập thình thịch.

Ân Mặc cuối cùng cũng thả cô xuống khỏi vai, còn giúp cô vuốt lưng: “Bị chính mình dọa sợ rồi?”

Trong ngữ điệu lộ ra ý cười mơ hồ.

Phó Ấu Sanh dùng sức đạp anh một cái: “Vô lại!”

Ân Mặc vẫn mỉm cười như cũ.

Anh càng cười, Phó Ấu Sanh càng tức.

Nhảy lên người anh muốn bóp cổ anh.

Ân mặc dung túng để cô trút giận, còn sợ cô ngã xuống, thuận thế ôm lấy eo thon của người phụ nữ.

Hai người đều mặc đồ ngủ mỏng manh, cách hai lớp vải, có thể cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của nhau.

Đặc biệt là Ân mặc.

Vừa bắt đầu còn có thể để mặc cho Phó Ấu Sanh phát tiết.

Mấy phút sau, anh đã có chút không chịu nổi nữa.

Vợ yêu trong ngực, hương thơm trên người càng thêm thanh ngọt ngào ngạt, anh có thể nhịn được mới là lạ.

Phòng dành cho khách chưa bật đèn.

Thậm chí chưa kịp đến trên giường.

Chỉ với ánh sáng lờ mờ từ hành lang chiếu vào này, Phó Ấu Sanh ấn anh trên tấm thảm, rũ mắt liền có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa u ám thâm trầm kia trong đáy mắt anh.

Phó Áu Sanh híp híp mắt.

Bỗng dưngmột cảm giác quen thuộc ập tới bụng nhỏ.

Cả người Phó Ấu Sanh khựng lại tại chỗ.

Cảm nhận được người phụ nữ trong lòng cuối cùng cũng không giãy giụa nữa, Ân Mặc cho rằng cô cũng có cảm giác rồi.

Theo bản năng muốn nhoài người về phía trước ôm lấy Phó Ấu Sanh, đầu ngón tay thon dài vuốt ve vạt váy mượt mà của cô, như thể đang chờ đợi cơ hội.

“Đi lên giường à?”

Môi mỏng của người đàn ông cọ qua vành tai trắng mịn của cô.

Phó Ấu Sanh đột nhiên cười với anh một cái, sau đó đầu ngón tay xinh đẹp dọc theo ngực người đàn ông nhẹ nhàng xuống châm lửa.

Giọng nói vừa ngọt vừa mềm, ngẩng đầu nhìn anh một cách vô tội: “Ân Mặc, anh có phản ứng rồi nha.”

Yết hầu còn mang theo vết cắn của Ân Mặc nhẹ nhàng chuyển động một chút.

Bị cô chọc đến rồi.

Thế nhưng ――

Lúc anh đang chuẩn bị hành động tiếp theo.

Một đôi tay nhỏ bé chống ở ngực anh, một luồng hương thơm thoang thoảng thấm vào trong hơi thở của anh.

Phó Ấu Sanh như có như không hôn lên môi mỏng của anh một cái.

“Dì cả của em đến rồi.”

“……”

Trái tim vốn đang đập trong l*иg ngực Ân Mặc, đình trệ trong nháy mắt.

Ngay cả khi Phó Ấu Sanh ra khỏi lòng anh, anh cũng không có phản ứng.

“Thế nên, anh tự giải quyết đi!”

Phó Ấu Sanh một đường chạy chậm về phòng ngủ chính, sau đó đắc ý cười thành tiếng trong phòng tắm.

Thân thích đến quá đúng lúc .

Tên chó cún!

Ân Mặc bình phục lại phản ứng của cơ thể.

Sau đó mới gõ gõ cửa phòng tắm: “Em chẳng phải là ba ngày nữa đến ư, sớm như vậy?”

Thời gian của Phó Ấu Sanh trước giờ luôn chuẩn, một ngày cũng không lệch.

Lần này đột nhiên sớm hơn ba bốn ngày, biểu cảm của Ân Mặc hơi lộ ra mấy phần nghiêm trọng.

Phó Ấu Sanh hù nhẹ một tiếng: “Chắc chắn là vì đêm qua anh không biết nặng nhẹ.”

Đốt ngón tay đang gõ cửa của Ân Mặc dừng lại.

Chuyển sang rút di động ra.