Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 47: Công khai tình yêu, 200 triệu một bài

Giọng của Văn Đình vang dội trong khoang xe với độ kín cực tốt, còn kèm theo tiếng vọng.

Chấn động đến mức Phó Ấu Sanh có chút đau hết cả tai.

Cô xoa xoa lỗ tai: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Cẩu tử lấy được lịch trình chụp hình hôm nay của cô, canh giữ ở cổng trường chụp trộm cô, đúng lúc chộp được video lúc Ân tổng đến đón cô.”

“Còn có hình ảnh Ân tổng khoác áo cho cô nữa.”

“Cũng may không chụp được chính diện của Ân tổng, cũng không biết có phải do đám cẩu tử không dám đắc tội Ân tổng hay không, cho nên cố ý không đăng ảnh chụp rõ mặt Ân tổng.”

Văn Đình giải thích một chút, sau đó hít một ngụm khí lạnh, “Bây giờ trên mạng đã rối tung rối mù rồi.”

Dù sao đây đúng là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh bị chụp được scandal ở riêng với một người đàn ông.

Trước đây những lần cùng Sở Vọng Thư và thậm chí là những bạn diễn hợp tác khác, trên cơ bản đều là hậu trường phim trường, hoặc chính là một nhóm người ở cùng nhau, đều là fans thông qua mấy thứ này mà tự tưởng tượng ra.

Mà riêng tư thật sự bị chụp được, một lần cũng không có.

Không đúng.

Là có, xe chấn lần trước đã bị chụp được.

Chẳng qua Ân Mặc xử lý kịp thời, hơn nữa chưa chụp được mặt của Phó Ấu Sanh, ngọn lửa này còn cháy đến trên người Triệu Thanh Âm, bởi vậy không hề có bất kỳ fan nào liên tưởng đến Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh ung dung nhìn về phía Ân Mặc, rất muốn biết, lần này anh định triệt hot search như thế nào.

Đối diện với ánh mắt của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc vuốt bàn tay nhỏ đang buông rũ trên đầu gối của cô một chút để trấn an.

Sau đó rút di động ra.

Phó Ấu Sanh nghe thấy Văn Đình ở bên kia nhắc nhở: “Chung cư ở trung tâm thành phố của cô cũng bị lộ rồi, đám phóng viên cẩu tử đã lũ lượt kéo đến, cho nên tuyệt đối không được quay về, nếu không vừa khéo bị truyền thông bắt tại trận.”

OK, hiện tại không dọn về Lộc Hà Công Quán cũng không được rồi.

Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn bàn tay đang được Ân Mặc nắm lấy.

Dù sao cũng không tránh thoát.

Cô rất muốn xem xem, lần này Ân Mặc định xử lý thế nào.

“Bộ phận PR định lên tiếng giải thích thế nào?” Ngữ điệu của Phó Ấu Sanh vẫn coi như bình tĩnh, như thể không hề cảm thấy tin đồn này nổ ra là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.

Văn Đình: “Hiện tại có hai cách giải thích, vẫn còn phải nghe cô quyết định.”

“Một cách là thừa nhận yêu đương, một cách là đánh chết cũng không thừa nhận, chỉ ngại việc cô và Ân tổng đã thật sự kết hôn, nếu bây giờ không thừa nhận, sau này bị đào ra, thì có chút vả mặt với cả còn có lừa dối fan.”

“Bọn anh thì kiến nghị thừa nhận yêu đương, nhưng không thể tiết lộ thân phận của Ân tổng được, ít nhất là trước khi cô cầm được cúp ảnh hậu, không được tiết lộ.”

Nếu không, sau này cho dù cô đạt được bất cứ vinh dự nào, đều sẽ bị hiểu lầm thành dựa dẫm vào đàn ông.

Lông mi Phó Ấu Sanh rũ xuống, như có suy tư: “Em hiểu rồi.”

Văn Đình có chút không yên tâm: “Thời gian này cô đừng có mà yêu đương mù quáng, công khai hoàn toàn đối với hai người mà nói, đều không phải chuyện tốt.”

Nếu như là trước đây.

Phó Ấu Sanh ngoài diễn xuất không còn bất kỳ tham vọng nào khác, nhưng mà hiện tại ――

Ngoài diễn xuất ra, cô càng muốn lấy thân phận xứng đôi đứng trước mặt anh, mà không phải vẫn luôn canh giữ ở phía sau anh, cầu xin một chút thương hại lúc rảnh rỗi của anh mà thôi.

Mặc dù Văn Đình thường xuyên lải nhải bảo cô ôm chặt đùi của Ân Mặc, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn nhìn nhận rất rõ ràng.

Riêng tư ôm thế nào cũng được, nhưng thực sự đặt bên trên, không thể tiết lộ được.

Anh ấy nắm rất rõ.

Đây cũng là lý do vì sao lòng thực dụng và dã tâm của Văn Đình đều nặng, nhưng Phó Ấu Sanh lại vẫn bằng lòng dùng anh ấy.

Chính là bởi vì anh ấy hiểu rõ đạo lý.

(*)Nguyên tác là 拎得清: một cách nói của người Thượng Hải, sau này trở thành từ thông dụng trên mạng, nghĩa là hiểu rõ quy tắc, biết nên làm gì và không nên làm gì.

“Yên tâm.”

“Em xem thử trước đã.”

Phó Ấu Sanh vẫn còn chưa nhìn thấy đoạn video lộ ra trên mạng rốt cuộc ra sao.

Sau khi hẹn liên lạc bằng WeChat, liền cúp điện thoại.

Ân Mặc ở bên cạnh đã mở cửa xe đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thông qua cửa sổ xe, Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng thẳng tắp đoan chính của anh đang dựa vào xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Phó Ấu Sanh thu hồi tầm mắt, không gọi anh.

Bấm mở liên kết mà Văn Đình gửi cho cô.

Thân là một sao nữ đỉnh lưu, nhiệt độ của Phó Ấu Sanh không phải chỉ là nói suông.

Cô còn chưa về nhà đâu, chuyện xảy ra hai tiếng trước, đã xông lên No1. hot search rồi.

#Chuyện tình của Phó Ấu Sanh bị phanh phui#

Đoạn video có lẽ được quay từ xa, mặc dù cô đã bọc kín bản thân, nhưng cô bước xuống xe bảo mẫu, đang mặc đồng phục, lại còn giống với bộ đã chụp hình trước đó, căn bản không có cách nào chống chế.

―― Bọc đến kín mít như thế, cẩu tử còn có thể nhận ra, ánh mắt này đỉnh lắm.

―― Cách xa cuộc sống riêng của người đẹp một chút, đến gần bộ phim một chút được chứ?

―― Chả hiểu ra làm sao, nữ minh tinh thì không thể có cuộc sống riêng sao.

―― Không hôn cũng chẳng ôm, thì sao tiêu đề lại là chuyện tình bị phanh phui chứ hả?

―― Bây giờ chất lượng tin đồn đã thấp đến vậy rồi sao? Trước đây ít nhất phải thuê phòng, hôn môi, hoặc là động tác thân mật như ôm… mới tính là bằng chứng yêu đương xác thực chứ, khoác cái áo thì coi là bằng chứng xác thực cái quái gì???

―― Đúng đó, bạn bè là nam cũng có thể khoác áo mà?

―― Không phải, mắt của đám fans các người đều mù rồi hả, không nhìn thấy cái áo khoác màu đen của người đàn ông kia, chính là cái áo khoác đen trong ảnh chụp đêm qua của Phó Ấu Sanh sao? Phiên bản giới hạn, không có nhiều sự trùng hợp thế đâu!

―― Cmn, cho nên bạn trai của nữ thần không phải Sở nam thần!

―― CP yêu thích của tui cứ thế BE rồi, hu hu hu

―― Đừng mà, nữ thần mau ra thanh minh!

―― @Phòng làm việc của Phó Ấu Sanh, ra làm việc đê, còn không mau làm sáng tỏ tin đồn chú.

―― ……

Phó Ấu Sanh nhìn những bình luận này, đầu ngón tay hơi khựng lại.

Lý trí nói cho cô biết, cách giải thích kia của Văn Đình là cách tốt nhất, công khai yêu đương có thể sẽ gây náo động, nhưng cô lại không phải đi theo con đường lưu lượng, thoát fan hay không thoát fan, không quan trọng lắm.

Hiện tại trở thành đỉnh lưu cũng là trùng hợp.

Đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh xoa xoa đuôi chân mày, có chút đâu đầu.

Không thừa nhận thật ra cũng được, chỉ cần sau này cô thật sự không ở bên Ân Mặc nữa.

Ly hôn.

Cũng không liên lạc nữa.

Vậy thì coi như truyền thông có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không thể tra được đoạn này của bọn họ.

Nhưng cô ―― thật sự muốn cả đời không qua lại với Ân Mặc nữa sao?

Giống như những gì Văn Đình nói, đẩy một người đàn ông thật vất vả mới chăm sóc | dạy bảo tốt cho người phụ nữ khác, lỗ (vốn) không?

Quả thật rất lỗ.

Nói là suy nghĩ, kỳ thực đáp án đã rất rõ ràng rồi.

Ngay lúc Phó Ấu Sanh rũ mắt cười nhẹ.

Cửa xe mở ra.

Ân Mặc mang theo một thân khí lạnh thuốc lá bạc hà nhàn nhạt bước vào.

“Ấu Ấu.”

Chắc có lẽ thời gian ở bên ngoài gọi điện có hơi lâu, giọng nói lành lạnh của Ân Mặc có chút khàn khàn trầm thấp.

Phó Ấu Sanh xoa xoa lỗ tai có chút tê dại.

Dùng loại giọng điệu này gọi nhũ danh của cô cũng quá phạm vi rồi đó.

Phó Ấu Sanh tỏ vẻ bình tĩnh, nhướng mi nhìn anh: “Làm sao?”

Ân Mặc nghĩ tới lời nhắc nhở anh vừa rồi của thư ký Ôn, xin lỗi phu nhân trước.

“Hôm nay bị chụp, là lỗi của anh.”

“Không chú ý bên cạnh có người chụp lén.”

Đáy mắt Phó Ấu Sanh thoáng qua chút bất ngờ, thế mà còn biết tự sám hối sao?

Nhưng cô cũng không phải không nói lý: “Người cẩu tử theo dõi là em, trái lại cũng không phải hoàn toàn là lỗi của anh.”

Ân Mặc thấy ngữ điệu của cô đã dịu đi, yên lặng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Vậy nếu đã không phải là lỗi của anh, em có thể cho anh một danh phận không?”

Xì ――

Phó Ấu Sanh cũng hoàn toàn không ngờ tới.

Ân Mặc hóa ra là đang chờ cô ở chỗ này?

Mẹ nó chứ phải cho anh danh phận hả.

Đường đường là ông trùm thương giới giá trị tài sản ròng hàng trăm tỷ, thế mà lại muốn một nữ minh tinh cho anh danh phận, nói ra không sợ dọa chết người sao.

Nhưng mà nữ minh tinh chỉ giật mình một giây.

Giây tiếp theo đã tiếp tục ngạo kiều.

“Anh nói thử xe, vì sao em phải cho anh danh phận?”

“Trên người anh có chỗ nào đáng để em phải hao tổn fans để cho anh danh phận?”

Đôi mắt đen như mực của Ân Mặc nhìn vào cô, lâm vào trầm mặc quỷ dị: “……”

Phó Ấu Sanh mạnh mẽ chống đỡ, không rút rút lui dưới ánh mắt của anh.

Nhìn nhau nửa ngày.

Âm thanh yếu ớt của Ân Mặc vang lên: “Hầu hạ em mười năm, vẫn không đáng để em cho anh một danh phận sao?”

Biểu cảm trên mặt Phó Ấu Sanh cứng đờ.

Người đàn ông này sao lại ăn nói mặt dày như vậy, rốt cuộc sao anh có thể nói ra lời đáng xấu hổ như vậy với vẻ mặt quý phái lịch thiệp đó chứ.

Cô chấm chấm ngực Ân Mặc: “Lần trước chúng ta bị chụp, sao anh không đòi hỏi danh phận?”

“Bây giờ muốn danh phận gì chứ. Chẳng phải Ân tổng không hề mảy may quan tâm mấy thứ này sao.”

Ân Mặc nắm ngược lại cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó đặt trong lòng bàn tay của mình ngắm nghía.

“Không phải không để ý.”

“Mà là lần trước bị chụp không tốt với danh tiếng của em.”

Phó Ấu Sanh ngay lập tức nhớ tới lần bị lần trước bị chụp ―― trên mạng sử dụng loại từ ngữ “xe chấn”.

Nữ minh tinh dính phải, quả thực là danh tiếng không tốt.

Lần đó Triệu Thanh Âm vội vàng lên, còn không phải vì nam chính của xe chấn là Ân Mặc.

Nếu mà đổi nam chính, xem thử ai dám dính đến loại này.

Phó Ấu Sanh lập tức phản ứng lại.

Chẳng trách lúc đó sau khi tin tức tung ra, việc đầu tiên Ân Mặc làm chính là sai người gỡ bỏ triệt tiêu toàn bộ ảnh chụp và video.

Hóa ra là bởi vì ―― bảo vệ cô.

Không ngờ khi ấy anh thế mà lại nghĩ như thế.

Trên gương mặt trắng trẻo của Phó Ấu Sanh tràn đầy hoang mang.

Ân Mặc chợt nhận ra được gì đó, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại: “Khi ấy em có phải đã hiểu lầm anh không?”

“Cho rằng anh không muốn công khai với em nên mới gỡ bỏ hot search?”

Phó Ấu Sanh lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Em đâu có để tâm.”

“Còn mạnh miệng.” Ngón tay dài của Ân Mặc bò lên mặt cô, dùng sức véo một cái.

“Đau!”

Phó Ấu Sanh bị động tác mạnh tay như thế của anh véo đến mức nước mắt lưng tròng.

Không ngờ được anh lại có thể thật sự dùng sức.

“Không công khai nữa, anh bạo lực gia đình!” Phó Ấu sanh tự thắt dây an toàn, “Bác tài, làm phiền đưa tôi đến Lộc Hà Công Quán, cảm ơn.”

Ân Mặc tức cười với hành động cây ngay không sợ chết đứng như vậy của cô.

Coi anh như tài xế thì cũng thôi đi, nhưng lại còn chuyển chủ đề một cách gượng gạo như thế.

Có điều bác tài? họ Ân? nào đó vẫn lái xe trở về Lộc Hà Công Quán.

Đối với việc cho danh phận gì.

Môi mỏng của Ân Mặc hơi nhếch lên, không cho cũng phải cho.

Sau khi chiếc Maybach dừng lại.

Phó Ấu Sanh vừa định xuống xe.

Thế nhưng ――

Cổ tay bị một bàn to lớn kéo lại: “Vị hành khách này, cô chưa trả tiền xe.”

Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: “???”

Mẹ nó!

Ân Mặc duỗi cánh tay còn lại: “Trả tiền xe, nếu không thì không được xuống xe.”

Đây là tiếng người sao?

Phó Ấu Sanh hừ một tiếng, đập một cái vào lòng bàn tay anh: “Không có tiền! Hôm nay bổn tiểu thư cứ đi chùa đấy, anh có thể làm gì chứ!”

Nói xong, đẩy cửa bước ra ngoài một cách dứt khoát.

Ân Mặc chậm rãi bước theo sau cô.

“Không có tiền có thể lựa chọn bằng thịt.”

Phó Ấu Sanh thẳng thắn dứt khoát: “Em từ chối.”

Ân Mặc: “Từ chối vô hiệu.”

Tiến lên nắm lấy tay Phó Ấu Sanh, “Hoặc là đưa tiền, hoặc là đưa người.”

Sau khi về nhà.

Phó Ấu Sanh khó khăn lắm mới tìm được một đồng xu trong túi xách mà trước đó Tiểu Nặc đã nhét vào, đập vào lòng bàn tay Ân Mặc: “Em đưa tiền.”

Ân Mặc nhét lại đồng xu vào bàn tay nhỏ bé của Phó Ấu Sanh, sau đó bọc trong lòng bàn tay của mình.

Thong tả ung dung tính sổ cho cô: “Bà Ân, thời gian của anh tính theo từng giây, một giây một vạn, tính cả thời gian lái xe từ ven đường đến Lộc Hà Công Quán ban nãy, là 12 phút, đổi thành giây là 1200 giây, một giây một vạn, tổng cộng là 12 triệu.” (~ 40 tỷ VNĐ)

Phó Ấu Sanh: “!!!”

“Ân Mặc, tiền của anh đều là cướp được như vậy ư?”

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, nếu như là vợ của anh, vậy tình anh cam tâm tình nguyện dùng thời gian 12 triệu này đi đón cô ấy về nhà.”

Quả thật ―― thời gian chính là tiền bạc.

Phó Ấu Sanh ngồi trên ghế sofa, mặc kệ Ân Mặc đi rót nước.

Lấy di động ra, cách cách cách gõ mấy chữ, và rồi sau khi trải qua chỉnh sửa PR, chuẩn bị bảo phòng làm việc đăng lên Weibo.

Chờ khi Ân Mặc bưng một ly nước ấm thong thả ung dung đưa tới trước mặt cô.

Phó Ấu Sanh một tay nhận lấy ly nước, một tay đưa di động cho Ân Mặc: “Một bài Weibo giá 20 triệu, có mua không?”

Ân Mặc nhìn di động.

Là bản thảo bài đăng Weibo của phòng làm việc của Phó Ấu Sanh:

Vô cùng cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Sanh Sanh, Sanh Sanh vốn không muốn đem chuyện tình cảm của mình công bố lên mạng, ngặt nỗi thân là một nữ minh tinh, đời sống cá nhân không tránh khỏi bị dư luận bàn tán công khai, nhưng bên nam không phải nghệ sĩ trong giới, cho nên xin các bạn giới truyền thông giơ cao đánh khẽ, cho Sanh Sanh nhiều thêm một chút không gian.

Sau khi Ân Mặc đọc xong, nhận xét: “Nếu như em có thể gõ hai chữ “ông xã” lên trên đó, anh sẵn sàng bỏ ra 200 triệu để mua bài Weibo này của em.”

Phó Ấu Sanh không tức giận: “Anh mơ đi.”

Uống một ngụm nước Ân Mặc đưa cho cô.

Độ ấm vừa phải.

Lông mi của Phó Ấu Sanh run lên một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Đương nhiên, nếu như biểu hiện của anh mà tốt, cũng không phải là không thể.”