Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 45: Cô đối diện với ống kính: Chúng tôi ở bên nhau rồi

Cửa sau hội trường lúc nửa đêm, cạnh đường.

Ánh đèn hai bên đường rất tối, nhưng cũng đủ để nhìn rõ ánh mắt giữa bọn họ, lặp đi lặp lại người thứ ba không thể chen vào.

Chốc lát, khóe môi Sở Vọng Thư dần dần nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Em kết hôn rồi?”

“Sao không nói cho tôi biết, chưa chuẩn bị quà cưới cho em nữa.”

Phó Ấu Sanh nghe được lời nói của Sở Vọng Thư, những ngón tay đang nhéo eo Ân Mặc dừng lại.

Cô biết Sở Vọng Thư vẫn luôn là một người thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực ra lại rất khó đi vào được lòng anh, không ngờ, anh sẽ dịu dàng với mình đến nước này.

Là loại dịu dàng từ trong xương cốt.

Rõ ràng nhìn đôi mắt trong veo sáng suốt kia của anh ấy, chỗ sâu trong đáy mắt lại ảm đạm như thể ánh sao đều đã tắt.

Nhưng vẫn hướng về phía cô cười, nói xin lỗi chưa chuẩn bị quà cưới cho cô.

Phó Ấu Sanh vốn luôn để tâm thế rất vững vàng với chuyện Sở Vọng Thư thích mình, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm xúc khó chịu.

Trong mắt cô mang theo ý áy náy, nhìn Sở Vọng Thư: “Thầy Sở, thật xin lỗi, bởi vì chưa công khai, nên chưa nói với thầy.”

Sở Vọng Thư lắc lắc đầu: “Không sao.”

“Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi.”

Sau đó Sở Vọng Thư gật đầu lịch sự với Ân Mặc: “Vậy thì Ân tổng, cáo từ.”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Sở Vọng Thư.

Phó Ấu Sanh thở dài dằng dặc.

Ân Mặc hơi nhéo vành tai lạnh lẽo của cô: “Trà xanh phiên bản nam có gì đẹp chứ?”

Phó Ấu Sanh đập bay móng vuốt sói của Ân Mặc, nhìn anh hết sức kinh hãi, suýt nữa đã quên mất chuyện tính sổ: “Anh vậy mà còn biết trà xanh?”

“Có điều sao thầy Sở lại là trà xanh chứ? Đừng nói hươu nói vượn.”

“Chỉ lừa được nhỏ ngốc nghếch vừa ngây thơ vừa đơn giản đến ngu ngốc như em thôi.” Ân Mặc không cảm thấy đau, trực tiếp nắm lấy tay cô, đi về phía chiếc Maybach đang đậu ven đường của mình.

Tiểu Nặc đang nằm bò trên cửa kính xe bảo mẫu suýt nữa thì cảm thấy mình chết rồi.

Cô sớm đã biết chị Sanh Sanh và Ân tổng có là vợ chồng thật sự, nhưng…… lại rất hiếm khi thấy dáng vẻ ở chung như này của họ.

Chị Sanh Sanh lại có thể dám đánh Ân tổng.

Tuy rằng cách tấm kính cửa sổ, nhưng cô nàng vẫn có thể cảm nhận được sức lực kia của chị Sanh Sanh, tuyệt đối không hời hợt.

Cô nàng cũng cảm thấy đau.

Bên trong xe Maybach.

Ân Mặc không bảo tài xế qua đây, mà tự mình lái xe đến.

Vừa tiến vào, chiếc xe sớm đã dừng lại, bên trong lạnh thấu xương.

Phó Ấu Sanh không khỏi rùng mình một cái: “Anh đến đây từ lúc nào?”

Hệ thống sưởi ở hiện trường lễ trao giải được mở đầy đủ, sau khi kết thúc vừa ra khỏi hội trường, Phó Ấu Sanh đã mặc chiếc áo khoác lông vũ dài đến mắt cá chân mà Tiểu Mặc đưa cho từ trước, thay giày cao gót bằng một đôi ủng đi tuyết lông xù màu trắng, chỉ sợ rét.

Ân Mặc bật máy sưởi lên trước, lấy chiếc áo khoác đen của mình từ ghế sau, đắp lên người cô.

Phó Ấu Sanh dáng người mảnh khảnh, ngay cả khi mặc áo khoác lông vũ, vẫn có thể bọc mình trong chiếc áo khoác lớn của Ân Mặc.

Lúc này mới cảm thấy toàn thân ấm áp hơn nhiều.

“Cũng không lâu lắm, chỉ hai ba tiếng mà thôi.”

Phó Ấu Sanh không ngờ anh lại có thể đợi hai ba tiếng đồng hồ.

Kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn anh.

“Áo của anh ấm hay áo của tên nam diễn viên trà xanh kia ấm?”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Người ta có tên, anh có thể đừng có biệt hiệu loạn xạ.”

Ân Mặc hừ lại một tiếng: “Anh đã đợi hai ba tiếng, thật khó khăn mới đợi được vợ đi ra, vợ lại suýt nữa bị nam hồ ly tinh câu đi mất.”

Mẹ nó nam hồ ly tinh.

Phó Ấu Sanh cảm thấy hôm nay mình ăn mặc đẹp như vậy, không phù hợp với động tác mắt trợn trắng khó coi đó, làm bộ kiên nhẫn: “Người ta không biết em đã kết hôn, còn có, không phải bà xã anh, em là vợ cũ tương lai của anh.” Vẫn chưa dự định quay lại với anh đâu.

Có điều……

Phó Ấu Sanh nghĩ tới đôi mắt kia của Sở Vọng Thư, quả thật rất quyến rũ, may mà định lực của cô tương đối mạnh.

Nhưng.

Thầy Sở người ta là người đứng đắn đó được không.

Ngay khi Ân Mặc chuẩn bị lái xe rời khỏi đây.

Đột nhiên cửa xe bị gõ.

Phó Ấu Sanh vô thức nhìn qua.

Là khuôn mặt của Tiểu Nặc.

Phó Ấu Sanh hạ cửa xe xuống, liền bị nhét hai chiếc cúp: “Chị Sanh Sanh, đêm nay về nhà nhớ đăng ảnh chụp hai chiếc cúp lên Weibo, fans đều đang chờ chị đăng bài Weibo hôm nay đấy.”

Tiêu Nặc nói xong thì chuồn mất, còn vẫy vẫy tay: “Anh Văn bảo em nhắc nhở chị, đừng quên ngày mai chụp ảnh bìa, ngủ sớm chút.”

Vì sao cứ phải cố tình đọc lại ba chữ “ngủ sớm chút” này.

Cô có chứng cứ chứng minh Tiểu Nặc bị Văn Đình dạy hư rồi, bây giờ đều đã có thể đua xe.

Ân mặc thấy Phó Ấu Sanh vẫn đang nói mát, trực tiếp đóng cửa xe lại, khởi động xe.

Tùy ý liếc qua hai chiếc cúp trong lòng Phó Ấu Sanh: “Sau này mùa đông không cần tham dự những lễ trao giải như này nữa.”

“Ở nhà, cái tủ chiếm một mặt tường với những chiếc cúp như này của em đều không chứa được nữa.

Nữ minh tinh mùa đông còn phải mặc lễ phục.

Chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, chỉ vì nhận được chiếc cúp có hàng tá như vậy ở nhà.

Phó Ấu Sanh liếc nhìn anh: “Anh biết cái gì, những cái này là huân chương chinh chiến trong giới giải trí của em!”

“Càng nhiều càng tốt.”

Phó Ấu Sanh không thèm quan tâm Ân Mặc nghĩ thế nào đâu.

Nhiệt độ trong xe dần dần tăng cao.

Cô lót chiếc áo khoác đen kia của Ân Mặc ở dưới cúp, sau đó chụp một ảnh chiếc cúp.

Lại ôm cúp chụp một tấm ảnh tự sướиɠ, lúc này mới chuẩn bị đăng Weibo.

Nào ngờ ――

Vừa bấm mở di động.

Thế nhưng hết pin tự động tắt máy.

Liếc nhìn di động của Ân Mặc: “Đưa di động của anh cho em mượn dùng chút.”

Ân Mặc không chút để ý: “Dùng đi.”

Phó Ấu Sanh vốn định hỏi anh mật khẩu, không ngờ vừa mới cầm lên, di động dối diện với gương mặt cô thì đã tự động mở khóa.

“Di động của anh sao lại cài đặt mở khóa bằng khuôn mặt của em?”

Sao cô không có chút ấn tượng nào hết.

Tầm mắt của Ân Mặc đang nhìn đèn giao thông phía trước, phanh xe lại: “Không phải em nói không mở được di động của anh, em không có cảm giác an toàn sao?”

Phó Ấu Sanh vừa nghịch di động vừa hỏi: “Cho nên?”

Ân Mặc: “Lần trước thư ký Ôn đưa di động mới đến, em còn đang ngủ, nhân tiện cài đặt nhận dạng khuôn mặt cho em.”

“Được thôi.”

Phó Ấu Sanh có chút ấn tượng, có lẽ là chuyện của nửa đầu năm nay.

Ảnh vừa nãy chụp không thể dùng nữa.

Phó Ấu Sanh lại dùng di động của Ân Mặc chụp thêm hai tấm nữa, sau đó chuẩn bị download ứng dụng Weibo.

Tuyệt đối không ngờ tới.

Di động của Ân Mặc thế mà lại có Weibo.

Phó Ấu Sanh vừa mở Weibo, vừa nói: “Anh thế mà lại chơi Weibo?”

Sau khi Ân Mặc nghe thấy, vẻ mặt vốn bình tĩnh lập tức sững lại nửa giây.

Nhanh chóng rút di động khỏi tay Phó Ấu Sanh.

May mà đèn đỏ rất dài.

Bây giờ vẫn dừng ở giao lộ.

Phó Ấu Sanh nhìn chiếc di động trống rỗng với vẻ mặt sững sờ: “Anh còn có bí mật gì nữa?”

Ân Mặc đã đăng xuất tài khoản Weibo, hơn nữa đã xóa sạch lịch sử truy cập của tài khoản.

Nhìn vào sạch sẽ giống như một app mới vừa được tải xuống, Ân Mặc mới trả di động lại cho cô.

“Có bí mật.”

“Không nói cho em biết.”

Phó Ấu Sanh nhét lại di động vào lòng.

Đèn đỏ phía trước chuyển sang màu xanh.

Chiếc Maybach lại tiếp tục hướng về điểm đích.

Phó Ấu Sanh mím môi, thế mà lại thật sự có bí mật.

Sau khi đăng nhập tài khoản của mình, Phó Ấu Sanh đăng Weibo trước để khỏi quên, lúc này mới có tâm trạng lướt Weibo trên di động của Ân Mặc.

Đột nhiên cánh môi đỏ tươi hơi cong lên: “Ồ ~ Em biết bí mật của Ân tổng là gì rồi.”

Có phải Ân Mặc không biết những phần mềm này của di dộng, đều sẽ có big data(*) đề xuất hay không.

(*)Theo định nghĩa của Gartner: “Big Data là tài sản thông tin, mà những thông tin này có khối lượng dữ liệu lớn, tốc độ cao và dữ liệu đa dạng, đòi hỏi phải có công nghệ mới để xử lý hiệu quả nhằm đưa ra được các quyết định hiệu quả, khám phá được các yếu tố ẩn sâu trong dữ liệu và tối ưu hóa được quá trình xử lý dữ liệu”

Sẽ căn cứ theo nội dung bình thường bạn quan tâm đến nhất, từ đó đề xuất Weibo cho bạn.

Bây giờ là thời đại big data không có bí mật.

Bình thường Ân Mặc chắc chắn rất ít khi lướt Weibo, lướt những app đó, cho nên căn bản không chú ý đến cái này.

Ân Mặc xóa đến sạch bong kin kít.

Tưởng rằng Phó Ấu Sanh gạ mình, không hề phản ứng: “Biết cái gì rồi?”

“Biết anh đu idol đấy.” Phó Ấu Sanh mím môi cười hết sức vui vẻ, “Ân Mặc, thật không nhìn ra nha, anh thế mà lại còn có thể sử dụng Weibo để đu idol, đu ai thế, đu em hả?”

“Có tham gia nhóm fan chưa?”

“Biết mở siêu thoại không?”

“Có cần em dạy anh không?”

Ân Mặc nghe ma âm quán nhĩ(*) của cô.

(*)魔音贯耳 – Ma âm quán nhĩ: âm thanh ma quỷ chói tai

Ý chỉ một âm thanh khó nghe, có thể hiểu như là ô nhiễm âm thanh, âm thanh này do con người tạo ra, đặc điểm là khàn khàn hoặc chói tai.

Cảm xúc vốn bởi vì câu có phải là Weibo đu idol hay không kia của cô nên có chấn động một chút, rồi lập tức bình tĩnh lại.

“Sau khi về nhà, anh lại cẩn thận nhờ cô Phó chỉ dạy.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Quá cợt nhả cực kỳ cợt nhả.

Lúc này cô mới phát hiện, hướng Ân Mặc lái xe không phải là trung tâm thành phố, mà là hướng về biệt thự Lộc Hà.

Phó Ấu Sanh hơi cau mày: “Em muốn về nhà!”

“Đây chính là đường về nhà.”

Phó Ấu Sanh: “Về nhà riêng của em.”

Ân Mặc vẫn rất bình tĩnh: “Ồ, vừa hay, đây chính là nhà của em.”

“Ân Mặc!”

Vẻ mặt Ân Mặc ung dung bình tĩnh: “Nghe được, chồng em vẫn chưa điếc.”

“Anh là chồng ai chứ.”

Đôi tai của Phó Ấu Sanh bị cái câu tự xưng tự nhiên này của anh làm cho hơi ửng hồng, tức giận lẩm bẩm.

“Chồng em.”

Ân Mặc trả lời, “Lộc Hà Công Quán vốn dĩ đã đứng tên em, sau này em có thể về nhà sống một cách đường đường chính chính.”

“Cái chung cư ở trung tâm thành phố kia, đủ để em đặt những huân chương chiến công em hạ được ở giới giải trí sao?”

Không thể không nói.

Lời này của Ân Mặc đã thuyết phục cô.

Mặc dù Phó Ấu Sanh vẫn chưa định chuyển về Lộc Hà Công Quán, nhưn đêm nay cũng không khăng khăng quay lại chung cư ở trung tâm thành phố với anh nữa.

Không ngờ rằng.

Bởi vì lần này Phó Ấu Sanh dùng di động của Ân Mặc để đăng bài Weibo, còn gây ra tai tiếng.

Model di động của Ân Mặc khác với của Phó Ấu Sanh.

Khi đăng Weibo, phía cuối bài viết sẽ hiển thị model điện thoại di động.

Người hâm mộ đều thật là hỏa nhãn kim tinh.

Weibo của Phó Ấu Sanh vừa đăng bài.

Bên dưới một đám điên cuồng khen ngợi vẻ đẹp của cô, còn chúc mừng cô đoạt giải.

Bình luận vốn rất bình thường.

Thế nhưng rất nhanh bình luận đã bắt đầu chệch hướng.

―― Chờ đã, chiếc áo khoác đen lót cúp trên đầu gối của Sanh bảo kia, hình như là áo khoác nam?

―― Bỏ hình như đi, chính là áo khoác nam, là áo khoác màu đen bản giới hạn của nhà G, mười mấy vạn một chiếc, kẻ có tiền.

―― Không phải, lẽ nào từ hình phản chiếu của chiếc cúp trong ảnh tự sướиɠ của Sanh bảo, mấy người không thấy cô ấy là đang ngồi ở ghế lái phụ sao?

―― Có khả năng nào khiến nữ minh tinh thay vì ngồi ghế sau, lại đi ngồi ghế phụ?

―― Đậu móa?

―― WTF! Lầu trên đều là Sherlock Holmes ư, đây toàn là con mắt gì thế.

―― Đây chính là sự khác biệt giữa tôi và lầu trên, tôi chỉ nhìn thấy dáng người xinh đẹp khiến người ta thèm nhỏ dãi của nữ thần, mà mấy người đã thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất show ân ái của nữ thần, trâu bò.

―― Hu hu hu, nữ thần sẽ không thật sự ở bên Sở nam thần rồi chứ?

―― Ngoài Sở Vọng Thư thì còn có thể là ai, giây trước còn show ân ái trên thảm đỏ, giây sau đã khoe ảnh show ân ái.

―― Ahhh tôi chết rồi.

―― ……

―― Nam thần cũng đăng Weibo rồi, đây thật sự là ngầm công khai rồi nhỉ? Ảnh chụp jpg.

Trong ảnh chụp, là bài Weibo vừa mới đăng của Sở Vọng Thư.

Trong bài Weibo, cũng là trong thùng xe tối đen như mực, chỉ có hai chiếc cúp dựa cạnh nhau.

Tôi nay Sở Vọng Thư cũng giành được hai chiếc cúp.

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Nam diễn viên được khán giả yêu thích nhất.

Ngoại trừ sự khác biệt giữa hai chữ nam và nữ, những cái khác đều giống y hệt với Phó Ấu Sanh.

Dùng lời nói của người hâm mộ thì ngay cả đoạt giải cũng xứng đôi như vậy, sao có thể không phải một đôi.

*

Phó Ấu Sanh biết việc này.

Vẫn là lúc tắm xong đi ra.

Cô tắm ở phòng tắm cho khách, vốn dĩ định trực tiếp ngủ ở đây.

Không ngờ, vừa ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên giường, mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, mặt không cảm xúc đang nghịch di động của cô.

Cực giống như ―― Hưng sư vấn tội(*).

(*)兴师问罪 – Hưng sư vấn tội: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống)

Phó Ấu Sanh mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng ngà bằng lụa tơ tằm, vải lụa mềm mượt làm nổi bật dáng người lung linh yêu kiều của cô.

Mái tóc đen nhánh bồng bềnh đã được sấy khô, xõa tung trên tấm lưng mảnh khảnh, theo sự qua lại của cô, ngọn tóc cong lên quyến rũ.

Trên mặt tẩy đi lớp trang điểm, để lộ gương mặt trắng nõn non nớt kia, vẫn là môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nâng lên, chính là vạn chủng phong tình.

Lúc này nhìn biểu cảm này của Ân Mặc, tâm tình bình thản ngồi xuống trước gương trang điểm.

Chuẩn bị dưỡng da cho mình như thể bên cạnh không có người.

Tâm trạng của tên đàn ông chó tốt hay không đâu liên quan gì đến cô.

Phụ nữ phải duy trì tốt vẻ đẹp của mình, tâm trạng mới có thể vui vẻ, mới sẽ không già đi.

Người đẹp cho dù làm gì cũng đẹp, khiến người ta nhìn vào liền nảy sinh vui vẻ.

Nhưng mà.

Bây giờ Ân Mặc không hề có tâm trạng để thưởng thức người đẹp.

Thấy lại có thể vẫn phớt lờ mình một cách phách lối như vậy.

Hai ba bước đi đến trước mặt cô, đặt màn hình di động của mình dưới mí mắt cô.

Phó Ấu Sanh liếc nhìn màn hình.

Là trang Weibo.

Còn là trang Weibo của Sở Vọng Thư.

Phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh chính là: “Idol anh đang đu thế mà lại là Sở Vọng Thư?”

Giây tiếp theo.

Ngẩng đầu đối diện gương mặt tuấn tú căng thẳng kia của Ân Mặc, nhìn biểu cảm của cô giống như nhìn một người mắc bệnh thiểu năng trí tuệ cấp tính một trăm năm.

Hô hấp của Phó Ấu Sanh ngưng trệ trong giây lát.

Sau đó tự cứu vãn tôn nghiêm cho mình: “Một câu nói đùa nhỏ xíu cũng không được.”

Ân Mặc khoanh hai tay, rũ mi nhìn cô, “Bây giờ còn cảm thấy anh ta không phải nam hồ ly tinh nữa không?”

Lại thế rồi……

Phó Ấu Sanh hoài nghi bây giờ hình tượng của thầy Sở trong lòng Ân Mặc chính là một nam hồ ly tinh muốn dụ dỗ bà xã của mình.

Hơn nữa làm thế nào cũng không xoay chuyển nổi.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại và xem Weibo.

Weibo rất bình thường mà.

Khách mời tham gia lễ trao giải này, người đoạt giải hẳn là đều sẽ đăng một bức ảnh về chiếc cúp chứ.

“Rốt cuộc sao anh có thể từ một bài Weibo bình thường, nhìn thấu được bản chất tâm cơ hồ ly tinh bên trong thầy Sở hả?”

Phó Ấu Sanh thật sự rất tò mò.

Rất nhanh.

Ân Mặc chuyển đến các bình luận phổ biến trên Weibo của cô, Phó Ấu Sanh mới chợt bừng tỉnh.

“Đầy đều là các fan tưởng tượng ra.”

“Anh góp vui theo làm gì.”

“Nếu như thanh minh chính là làm ầm lên, không làm ầm, coi như là tuyên truyền phim mới.”

Phó Ấu Sanh rất tùy ý, tiếp tục đặt sự chú ý ở gương trang điểm và trên mặt của mình.

Cô xé một chiếc mặt nạ, đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng ấn tinh chất phía trên , động tác vừa tự nhiên lại tùy ý, thậm chí vẻ mặt không hề có chút biến hóa nào, hoàn toàn không cảm thấy sự hiểu lầm của fans có vấn đề gì.

Giây tiếp theo.

Ân Mặc nhìn dáng vẻ cô không hề quan tâm đến những bình luận tin đồn này một chút nào.

Đột nhiên có loại cảm giác bê đá đập vào chân mình.

Phó Ấu Sanh đây là đang trừng phạt anh.

Trừng phạt anh trước đây chính là không để tâm với những scandal như vậy.

Bởi vì lúc đó anh tin tưởng cô chỉ yêu mình.

Mà Phó Ấu Sanh của hiện tại, Ân Mặc thật sự không tự tin chút nào.

Đặc biệt là khi nhìn thấy hình ảnh Phó Ấu Sanh cùng Sở Vọng Thư tay trong tay cùng đi trên thảm đỏ, dường như giây tiếp theo, cô sẽ lập tức kéo tay người đàn ông này đi đến trước mặt anh, cười nói với anh: “Ân Mặc, em thích người khác rồi, em không thích anh nữa.”

Đáy mắt Ân Mặc thoáng qua vẻ phiền muộn phức tạp, lông mày hạ thấp, nhìn chằm chằm Phó Ấu Sanh một lúc.

Bỗng nhiên nhặt di dộng trên bàn lên, xoay người nói: “Anh sang thư phòng, ngủ sớm chút, ngủ ngon.”

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Động tác mát xa làn da của Phó Ấu Sanh không hề dừng lại.

Sau khi không nhanh không chậm dưỡng da xong.

Phó Ấu Sanh mới thong thả ung dung gửi một tin nhắn WeChat cho Văn Đình: [Anh share bài Weibo của em, rồi làm rõ mối quan hệ của em với thầy Sở một chút.]

Sau đó quăng di động lên tủ đầu giường.

Gối đầu lên chiếc gối mềm mại.

Phó Ấu Sanh không hề lạ giường chút nào, rất nhanh đã ngủ trong chiếc chăn ấm áp ở phòng dành khách.

*

Sau khi Ân Mặc trở lại phòng ngủ chính và nằm xuống.

Bất tri bất giác nhắm mắt dưỡng thần, muốn thả lỏng chính mính.

Trong đầu một mảnh hỗn độn.

Anh muốn xua tan mây mù.

Đột nhiên ―― mây mù tan biến, hình ảnh dần trở nên rõ ràng.

Anh nhìn thấy hình ảnh thảm đỏ trong buổi phát sóng trực tiếp đã xem trên di dộng hôm nay.

Hai bên thảm đỏ lộng lẫy là tiếng hoan hô của cánh truyền thông và người hâm mộ, mà ở cuối thảm đỏ, người phụ nữ mặc bộ sườn xám voan lụa màu đỏ, vòng eo thon thả, đẹp đến không gì sánh được, đang thân mật khoác tay một người đàn ông cao lớn chân dài anh tuấn, hai người cùng nhìn vào ống kính và nở nụ cười y hệt nhau.

Người phụ nữ nói vào micro mà MC đưa qua, thanh âm ngọt ngào êm tai trước sau như một: “Các fan đoán không sai, chúng tôi ở bên nhau rồi.”

Trong bóng tối.

Ân Mặc đột nhiên mở mắt ra, không biết từ lúc nào, đáy mắt đã phủ đầy tơ máu đỏ ngầu.

Trong l*иg ngực, trái tim đập loạn xạ mất kiểm soát.

Trong đầu như thể tự làm khổ mình, không ngừng phát lại cảnh tượng trong mơ vừa rồi.

Người đàn ông mà Phó Ấu Sanh đang khoác tay đó, chốc lát là gương mặt của Sở Vọng Thư, chốc lát lại biến thành gương mặt của Thẩm Hành Chu.

Thay đổi qua lại không ngừng.

Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là Phó Ấu Sanh khoác tay người đàn ông khác, đối diện với ông kính cười đến phong tình vạn chủng, nói ―― Chúng tôi ở bên nhau rồi.

Chúng tôi ở bên nhau rồi.

Cô sẽ cùng người đàn ông khác ở bên nhau.

Nghĩ đến loại khả năng đó, Ân Mặc cảm giác trái tim của mình lúc này vốn đã rối loạn, dường như bị một đôi tay bóp chặt.

Đôi mắt đầy tơ máu càng lúc càng đỏ ngầu, bóng tối cũng không thể che lấp được vẻ mặt.

Nhìn lên trần nhà một lúc lâu.

Ân Mặc bỗng chốc xốc chiếc chăn đang đắp trên người ra, xuống giường mở cửa, từng bước một đi về phía phòng dành cho khách ở phía cuối.

Tiếng bước chân của ngươi đàn ông trong hành lang vào đêm khuya, đặc biệt rõ ràng.

Cũng giống như nhịp tim chưa thể bình tĩnh lại của anh.

Anh chầm chậm đẩy mở cửa phòng dành cho khách.

Phòng dành cho khách được thắp sáng bằng một ngọn đèn tường vàng nhạt.