Dư Niên bị Hạ Hành Khuyết ép ở trên xe lăn, cậu ngẩng đầu nhìn mặt anh.
Hạ Hành Khuyết hơi hơi cụp mặt, đối diện với ánh mắt của cậu.
Dư Niên không tự giác lui về sau né tránh, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Giọng điệu Hạ Hành Khuyết bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Dư Niên lắc đầu: “Không…”
Lúc này, Hạ Tiểu Hạc tiến đến: “Cha lớn, papa đang biểu diễn xe lăn vòng vòng cho con á.”
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nhìn Dư Niên: “Không có té ngã?”
Dư Niên cũng đồng dạng nghiêm túc nhìn anh: “Không có…”
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Vậy, sao em lại kêu ‘á’ ?”
Dư Niên cười ngượng nghịu nhưng lại rất lễ phép: “Tiến…… Tiến lên. Chính là, Tức là trước mỗi bước di chuyển đều phải nói "A" để tăng khí thế đó mà.”
Dư Niên càng nói càng nhỏ giọng: “Em không ngờ sếp Hạ ở bên ngoài, cũng không ngờ phòng bệnh này cách âm kém như vậy…”
Hời ơi, muốn đội quần luôn á!
Hạ Hành Khuyết buông ra xe lăn, đứng thẳng lên: “Cẩn thận.”
“Vâng.” Dư Niên căng thẳng gật gật đầu, “Không…… Không chơi nữa.”
Hạ Tiểu Hạc vẻ mặt tiếc nuối: “Hửm? Không chơi nữa?”
Đúng lúc này lão quản gia đẩy xe thức ăn xuất hiện: “Ông chủ, có thể ăn cơm trưa rồi.”
Trên xe đẩy thức ăn có bữa trưa hôm nay, còn có cả chiếc bánh kem dâu nhỏ vừa được đưa đến.
Hạ Hành Khuyết quay đầu lại, sau đó nhìn bộ dáng rụt rè của Dư Niệm, lùi lại nửa bước: “Anh còn có văn kiện cần phê duyệt."
Lão quản gia còn nghĩ giúp anh tạo cơ hội: “Tổng giám đốc Hạ…”
Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Không cần, mọi người ăn trước đi.”
Lão quản gia gật đầu: “Vâng ạ.”
Dư Niên ngồi ở trên xe lăn, không tự giác bẹp bẹp miệng, nhìn Hạ Hành Khuyết rời khỏi phòng bệnh.
Có phải Hạ Hành Khuyết bởi vì cậu nên mới đi không?
Dư Niên bỗng nhiên cảm giác……
Có chút kỳ lạ.
Lão quản gia xới tốt cơm, đặt ở trước mặt Dư Niên: “Thưa ngài.”
“A.” Dư Niên lấy lại tinh thần, tiếp nhận chén đũa: “Cảm ơn.”
Dư Niên lùa một ngụm cơm vào miệng, muốn hỏi lão quản gia một chút chuyện, lại nghĩ nghĩ, vẫn là không hỏi ra miệng được.
Mãi cho đến ăn xong cơm trưa, lão quản gia đẩy xe thức ăn rời đi, Dư Niên cũng không thốt ra được vấn đề muốn hỏi.
Dư Niên chống đầu, ăn bánh kem dâu nhỏ, xem phim hoạt hình cùng với Hạ Tiểu Hạc.
Haizz, thiệt là sầu mà.
Học sinh cấp ba Dư Niên cảm thấy bản thân cảm thấy mình đã gặp phải khó khăn chưa từng có.
Cậu quay đầu, nhìn Hạ Tiểu Hạc: “Bé con nè?”
Hạ Tiểu Hạc quay đầu: “Dạ papa?”
Dư Niên nghĩ nghĩ, hỏi: “Cảm tình của cha và sếp Hạ thật sự là tốt sao?”
“Rất tốt ạ.” Hạ Tiểu Hạc không quên bổ sung một câu: “Cảm tình của con với papa cũng rất tốt nữa nè.”
“Sếp Hạ…” Dư Niên dừng một chút,: “Thực sự yêu ta à?”
“Dạ, thật sự yêu.” Hạ Tiểu Hạc tiếp tục bổ sung: “Con cũng rất yêu papa đó.”
Dư Niên cụp mặt, ánh mắt dừng trên bánh kem dâu nhỏ.
Cậu cảm giác được.
Hạ Hành Khuyết mua bánh cho cậu, đưa cậu đi khám sức khỏe, nhưng mỗi lần đến gần cậu đều im lặng lùi lại.
Hạ Hành Khuyết đều biểu hiện rõ ràng đến như vậy, cậu lại không cảm giác được thì cậu chính là thằng đần.
Nhưng mà sao lại khác xa tỏng sách viết quá vậy?
Boss phản diện thế sẽ thật sự yêu bia đỡ đạn nhỏ à?
Nếu boss phản diện chán ghét cậu, rất hận cậu thì Dư Niên muốn chạy trốn cũng không hề bị áp lực.
Song, boss phản diện lại yêu cậu mới chết chứ!
Dư Niên am hiểu mệnh chóa, nhưng lại không giỏi phản bội sự chân thành
Còn có một vấn đề quan trọng nhất là: Rốt cuộc người mà boss phản diện yêu là nguyên chủ bia đỡ đạn trong truyện, hay là cậu đây?
Dư Niên chống đầu, nhìn phim hoạt hình, nhéo lên một viên dâu tây, chấm một khối bơ to, nhét vào trong miệng.
Nhai nhai nhai.