Chương 3: Xoa bóp - tiểu bá tổng bị bóp mông
Đại vai ác mặc nguyên một cây đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế cường thịnh, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
Bé con cũng mặc nguyên bộ đồ đen, trông y hệt đại vai ác quả thực như là từ một cái khuôn mẫu khắc ra tới, vừa thấy cũng biết không phải là một bé ngoan.
Đến nỗi các bác sĩ, vừa rồi họ đều đã cầm tiền thưởng mà Hạ Hành Khuyết phát, Dư Niên nhìn thấy hết.
Ngó trái ngó phải, vẫn là lão quản gia trông quen mặt hơn.
Dư Niên bị tiêm một mũi, ngủ thật say trong vòng tay lão quản gia.
Chờ đến khi anh lại tỉnh lại, đã là buổi tối 9 giờ.
Dư Niên nằm trên giường bệnh mềm mại, túm chăn, mở to mắt, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Dư Niên cơ bản có thể xác định, anh đã xuyên vào 《 vườn trường mật luyến 》, xuyên thành tên pháo hôi bé nhỏ trùng tên trùng họ với anh.
Nhưng mà anh vẫn chưa xác định được chính mình xuyên đến thời điểm nào.
Anh nghĩ không ra pháo hôi vào bệnh viện nằm ở đoạn nào trong sách.
Anh cũng nghĩ không ra đại vai ác cùng pháo hôi kết hôn hồi nào, còn có bé con nữa.
Anh càng không muốn tỉnh dậy, áng văn ngọt ngào này thế mà lại là một quyển “Nam nam sinh con”! Trên nhãn truyện vốn không hề có tag “Sinh con”!
Trong truyện gốc, đại vai ác đến chết vẫn còn độc thân. Quan hệ giữa hắn và pháo hôi chính là quan hệ giữa đùi vàng và tùy tùng một cách thuần túy.
Lúc vui thì đại vai ác sẽ thưởng cho pháo hôi một ít tiền tiêu vặt; lúc không vui thì hắn lập tức đá bay pháo hôi bé nhỏ.
Cuối cùng hắn dùng một phát súng bắn chết pháo hôi, không hề có một chút do dự nào.
Đây là một vai ác kinh điển cực độ phản xã hội.
Cho nên đại vai ác và tiểu pháo hôi rốt cuộc tại sao lại kết hôn?
Dư Niên trốn ở trong chăn, run bần bật.
Hu hu hu, đầu anh đau quá, chắc chắn là bị đại vai ác đánh, đau sắp chết rồi!
Lúc này, lão quản gia đẩy toa ăn đi vào tới, ngạc nhiên mà hô lên: “Tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?”
Dư Niên bò dậy từ trên giường, muốn che lại miệng của ông: “Không có, tôi chưa tỉnh, ông đừng kêu, đừng để "một lớn một nhỏ vai ác" tới đây……”
"Một lớn một nhỏ vai ác" đi theo phía sau lão quản gia”: ???
Dư Niên đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy họ.
"Một lớn một nhỏ vai ác" liếc nhau, lui về phía sau nửa bước, rời đi phòng bệnh.
Trước khi đi, Hạ Hành Khuyết nhìn lão quản gia, đưa mắt ra hiệu ——
Để Niên Niên ăn cơm trước.
Lão quản gia hiểu ý, hơi hơi gật đầu, dừng xe đẩy thức ăn một cách chuyên nghiệp như được huấn luyện, mở bàn gấp trên giường ra: “Đã trễ thế này chắc anh đói bụng lắm, ăn trước một chút đi.”
Ông múc cháo thịt gà từ cà mèn ra, lại bày thêm vài món ăn kèm lên trên bàn: “Dì nấu ăn xong xuôi rồi mang đến đấy, toàn là món trước kia anh thích ăn. Ký ức có thay đổi nhưng chắc là khẩu vị sẽ không thay đổi đâu đúng không?”
Dường như Dư Niên phát hiện ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn ra cửa.
Cha con nhà họ Hạ đã đóng cửa lại, không để Dư Niên nhìn thấy họ.
Lão quản gia bất đắc dĩ: “Hạ tổng và tiểu Hạ tổng tạm thời sẽ không vào, anh yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Dư Niên nhẹ nhàng thở ra, bưng lên chén, múc một muỗng cháo thịt gà đưa vào trong miệng.
Mắt Dư Niên sáng lên, rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều, trên mặt cũng có ý cười.
Ngon!
Lão quản gia ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn cho anh.
Dư Niên ngoan ngoãn bưng chén: “Cảm ơn.”
Ăn nửa chén cháo, trong bụng có thức ăn nên Dư Niên thoải mái rất nhiều.
Anh cười cười nhìn về phía lão quản gia: “Cảm ơn ông, ông quả là người tốt.”
Lão quản gia nhìn anh bằng ánh mắt hiền từ: “Tiên sinh, tôi chỉ là quản gia, kêu tôi ‘quản gia’ là được rồi.”
“Oa!” Dư Niên kinh ngạc, lần đầu tiên anh nhìn thấy quản gia nhà hào môn bằng xương bằng thịt, áo bành tô, chòm râu lịch thiệp, giống y như đúc trong sách viết luôn!
Cho nên……
Nếu là quản gia, vậy chắc là ông sẽ biết một ít chuyện có liên quan đến đại vai ác nhỉ?
Dư Niên hít hít cái mũi, ý đồ moi ra được một ít tin tức từ miệng ông: “Ông ơi, vị Hạ tổng mà vừa rồi con nhìn thấy là, là vợ… vợ tôi, à, không phải, chồng…… bạn đời…… phải không? Còn có đứa bé kia……”
Lão quản gia bưng chén lên: “Anh lại ăn thêm một chút đi. Những việc này, anh vẫn là đi hỏi Hạ tổng và tiểu Hạ tổng thì hơn.”
Dư Niên đáng thương vô cùng mà nhìn ông.
“Ông ơi, đừng mà, tôi không dám hỏi bọn họ.”
“Ông nói với tôi đi, tôi và đại vai ác kết hôn thật sao? Bé con kia là là con của tôi sao? Quan hệ giữa tôi và họ có tốt không?”
“Tôi lạc hậu rồi sao, người ta xuyên vào sách thì giấu giếm cốt truyện, lợi dụng cốt truyện, đi lêи đỉиɦ cao của cuộc đời. Chỉ có tôi là mới vừa bị đại vai ác lừa trúng chiêu, đến tên sách cũng đã nói cho hắn biết. Tôi sẽ chết mất, ông nhẫn tâm nhìn tôi chết sao?”
“Cầu xin ông, ông ơi, làm ơn làm ơn……”
Lão quản gia là người rất có đạo đức và chuyên nghiệp, sẽ không tùy tiện để lộ chuyện của chủ nhà, nhưng là……
Anh kêu ông là “Ông ơi”.
Lão quản gia bất đắc dĩ mà thở dài: “Anh và Hạ tổng đã kết hôn 5 năm, tình cảm của hai người rất tốt, Hạ tổng sẽ không để anh gặp chuyện.”
Dư Niên hỏi: “Vậy đứa bé kia thì sao? Là hắn sinh đúng không? Tôi thì sinh thế nào được?”
Lão quản gia nhìn Dư Niên, Dư Niên cứng người, bàn tay từ từ sờ xuống bụng mình: “Tôi sinh à?”
Lão quản gia gật gật đầu.
Dư Niên mất đi sức lực, ngã vào trên giường, khổ sở đến mức sắp sửa hòa tan thành một bãi nước.
Anh còn có thể sinh con ư, chính bản thân anh cũng không biết chuyện này.
Lão quản gia an ủi anh: “Tiểu Hạ tổng rất hiểu chuyện, tình cảm của hai người cũng rất tốt, anh không cần lo lắng.”
Lão quản gia bưng cháo thịt gà đưa tới bên miệng anh: “Anh mới ăn nửa chén, lại ăn một ít đi?”
Dư Niên bi thương mà lắc lắc đầu: “Tôi muốn đói chết chính mình.”
Lão quản gia buông chén: “Anh lại nói mê sảng, không ăn thì không ăn. Vậy anh lại nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi đi chuẩn bị đồ rửa mặt, thời gian không còn sớm, rửa mặt xong rồi ngủ.”
Dư Niên ôm chăn, đáng thương gật gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Lão quản gia thở dài, dọn dẹp xong xuôi, đẩy toa ăn rời đi phòng bệnh.
Cha con nhà họ Hạ canh giữ ngay ngoài cửa, thấy lão quản gia ra tới, quay đầu nhìn về phía ông.
Lão quản gia thấp giọng nói: “Tiên sinh vẫn còn rất sợ hãi, Hạ tổng và tiểu Hạ tổng tạm thời vẫn là đừng đi vào thì tốt hơn.”
Cha con nhà họ Hạ lưu luyến nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, Hạ Hành Khuyết sờ sờ cổ tay áo, phân phó lão quản gia: “Chiếu cố em ấy cho tốt, tôi và bác sĩ ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện thì cứ lên tiếng.”
“Vâng.”
*
Phòng cách vách.
Các bác sĩ đang chăm chú vào tình trạng của Dư Niên, triển khai cuộc họp khẩn cấp.
Cha con nhà họ Hạ tham gia dự thính.
“Các chỉ số thân thể của anh Dư đều rất bình thường, mất trí nhớ hoặc là ký ức tɧác ɭoạи thì bước đầu chẩn đoán là từ tai nạn xe cộ va chạm gây ra. Tình huống cụ thể thì phải đợi ngày mai làm thêm một bước kiểm tra nữa.”
Hạ Hành Khuyết rũ tay xuống, bàn tay dày rộng đắp thành một hình kim tự tháp, chuyên tâm nghe các bác sĩ nói chuyện.
Hạ Tiểu Hạc ngồi ở bên cạnh, làm động tác giống hệt hắn. Tuy rằng nghe không hiểu nhưng cũng thực nghiêm túc.
Nửa giờ sau, các bác sĩ đã thảo luận xong, nhưng là…
Họ quay đầu nhìn cha con nhà họ Hạ, đối diện với ánh mắt thâm thúy của hai cha con, cảm thấy áp lực gấp bội: “Hạ tổng và tiểu Hạ tổng còn muốn bổ sung gì không?”
Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Yêu cầu của tôi vẫn như cũ, ký ức không quan trọng, cho dù Niên Niên không nhớ ra được cũng không sao cả, thân thể của em ấy là quan trọng nhất.”
“Vâng.”
Hạ Hành Khuyết nhìn thoáng qua đồng hồ: “Hội nghị tạm thời đến đây thôi, bữa ăn khuya chắc đã có rồi, mọi người đi ăn đi.”
Ánh mắt các bác sĩ sáng lên: “Cảm ơn Hạ tổng.”
Mọi người đi ra ngoài ăn bữa ăn khuya, trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người là Hạ Hành Khuyết và Hạ Tiểu Hạc.
Hai cha con liếc mắt nhìn nhau.
“Mở một cuộc họp đơn giản.” Hạ Hành Khuyết nhìn về phía Hạ Tiểu Hạc, giải thích nói, “Con phải biết rằng, ba ba không để ý tới con không phải vì em ấy không yêu con, chỉ là em ấy bị bệnh, không nhớ ra con thôi. Con đừng buồn, phải cùng nhau chăm sóc ba ba, chờ ba ba khỏi bệnh, được không?”
Hạ tổng cũng khá quan tâm đến sức khỏe tâm lý của trẻ em, dù sao cũng là con trai ruột của mình.
Hạ Tiểu Hạc gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc giống Hạ Hành Khuyết như đúc: “Con biết rồi. Ba ba lại không có chết, chỉ là quên mất con thôi, chúng ta còn có thể làm quen lại lần nữa, có gì đâu mà buồn?”
Cảnh giới tư tưởng của bé con ba tuổi cũng rất rộng mở.
Hạ Tiểu Hạc nghĩ nghĩ: “Trước kia ba ba đã từng nói, con và ba ba quan hệ máu mủ, quan hệ máu mủ chính là sợi dây kết nối. Ba lớn này, con cảm thấy ba mới là người cần lo đó.”
Rốt cuộc thì ba và ba ba đâu có quan hệ máu mủ đâu.
Lông mày Hạ Hành Khuyết giật giật: “Cám ơn sự quan tâm của con, ba sẽ tự lo.”
Cha con nhà họ Hạ trải qua giao lưu hữu nghị đơn giản, đạt thành một nhận thức chung.
—— Dư Niên quên bọn họ cũng không sao cả, dù sao cũng có thể làm quen lại.
Hạ Hành Khuyết nói: “Con tắm rửa đi ngủ đi, dì ở nhà đã qua tới, ở ngay phòng bên, con đi tìm dì đi.”
Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Vậy còn ba thì sao?”
Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Bà còn phải đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.”
Hạ Tiểu Hạc trượt xuống ghế dựa: “Con biết rồi.”
Tiểu bá tổng mang giày da nhỏ, túm “Móc treo” quần yếm, kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Phòng cách vách, dì giúp việc đã chuẩn bị nước tắm và áo ngủ cho bé.
“Dì ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi dì nhé.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Cửa phòng tắm bị đóng lại, Hạ Tiểu Hạc cởϊ qυầи áo, bò vào bồn tắm cho trẻ em.
Bá tổng như chúng ta toàn là tự mình tắm rửa!
Bị người khác nhìn mình khỏa thân sẽ tổn hại hình tượng bá tổng!
Đương nhiên, bá tổng thời trẻ con đôi khi sẽ yêu cầu ba ba hỗ trợ.
Nhưng bây giờ ba ba bị bệnh.
Hạ Tiểu Hạc thở dài nặng nề, nắm khăn lông chà xát cánh tay.
Họ quen nhau đã ba năm, thế mà ba ba nói quên là quên, thiệt tình!
Ba lớn nói, ba ba quên bé bởi vì ba ba bị bệnh.
Nhưng Hạ Tiểu Hạc cảm thấy chắc chắn là có nguyên nhân khác, ví dụ như ——
Bé trả tiền không đủ nhiều.
Sau khi Hạ Tiểu Hạc dùng đồng hồ trẻ em trả tiền xong, nhìn qua con số hiển thị trên đồng hồ, mới có hai số 0, quá ít.
Chắc chắn là bởi vì bé chưa trả nhiều tiền nên ba ba mới có thể quên bé.
Hạ Tiểu Hạc nghĩ như vậy, lập tức bò ra khỏi bồn, quấn khăn tắm lên đi ra ngoài.
“Dì ơi, nhanh mặc quần áo cho cháu, cháu muốn đi tìm bác sĩ.”
Dì giúp việc ngơ ngác: “Tiểu Hạ tổng muốn tìm bác sĩ làm gì?”
Hạ Tiểu Hạc đúng lý hợp tình: “Cháu phải đi nộp thêm tiền cho ba ba!”
Dì giúp việc bật cười, giúp bé lau khô người, mặc áo ngủ vào, dịu dàng dỗ bé: “Tiểu Hạ tổng không cần lo lắng, Hạ tổng có rất nhiều tiền, sẽ nộp nhiều tiền cho ba ba.”
“Nhưng là……”
“Được rồi, mau ngủ đi.”
Hạ Tiểu Hạc bẹp bẹp miệng, không tình nguyện mà đi trở về.
Dì giúp việc chuẩn bị thật sự chu đáo, sợ bé ở bệnh viện ngủ không được, còn cố ý dọn cái giường trẻ con ở trong nhà đến đây, gối nằm và khăn trải giường đều là đồ bé quen dùng hàng ngày.
Nhưng mà……
Trong bóng đêm, Hạ Tiểu Hạc nằm ở trên cái giường nhỏ, xoay người x100
Bé ngủ không được.
Hạ Tiểu Hạc túm chăn, nhìn trần nhà đen nhánh, nhớ về ba ba.
Hạ Tiểu Hạc từ trên giường ngồi dậy, vươn tay cầm lấy đồng đồng trẻ em đặt trên đầu giường, đặt một cái báo thức vào 6 giờ sáng.
Bé muốn dậy trả tiền cho ba ba.
Bé không buồn, chỉ là lo lắng một chút mà thôi.
Bé lo rằng ba ba sẽ luôn sợ bé và ba lớn, ba ba vừa thấy bé thì đã rất sợ hãi, làm sao bây giờ?
Không sao cả, bé và ba ba có quan hệ máu mủ, có sợi dây kết nối, mau ngủ thôi.
Hạ Tiểu Hạc nhắm mắt lại, cưỡng bách chính mình ngủ.
Một lát sau, Hạ Tiểu Hạc mở to mắt, ngồi dậy từ trên giường.
Không được! Bé ngủ không được!
Hạ Tiểu Hạc bò xuống giường, lấy đồng hồ trẻ em của bé và ôm cái gối nhỏ, tránh đi dì đang ngủ ở gian ngoài, chuồn ra khỏi phòng.
Đã đã khuya, bệnh viện thực an tĩnh, chỉ có trên hành lang còn đèn sáng.
Hai vệ sĩ và lão quản gia còn canh giữ ở cửa phòng bệnh của Dư Niên.
Hạ Tiểu Hạc thò đầu ra từ vách phòng bên cạnh, thừa dịp bọn họ quay đầu, nhanh chóng chạy đến cửa, nhón chân, nắm lấy tay cầm mở cửa, cả người treo ở trên cửa, mở cửa ra.
Hai vệ sĩ quay đầu lại, lão quản gia xua tay với họ: “Thôi, để tiểu Hạ tổng vào đi.”
Vì thế ba người đều quay lại đầu đi, làm bộ không có phát hiện.
Hạ Tiểu Hạc thuận lợi lẻn vào phòng bệnh, chạy đến mép giường.
Trong phòng thực an tĩnh, ba ba đã ngủ rồi.
Sao ba ba có thể ngủ được? Bé đáng yêu của ba ba không ở bên cạnh, sao ba ba có thể ngủ được?
Hạ Tiểu Hạc liếʍ liếʍ răng sữa, nhanh chóng phán đoán.
Giường rất lớn, cũng đủ hắn và ba ba cùng nhau ngủ.
Giường cũng không cao, bé cũng có thể bò lên trên.
Nhưng hiện tại ba ba không nhớ rõ bé, nếu là ba ba tỉnh, đem bé đuổi đi thì làm sao bây giờ?
Mặc kệ, bé và ba ba phải cùng nhau ngủ.
Hạ Tiểu Hạc nhón chân, đặt gối nằm của mình bên cạnh gối của ba ba, sau đó đặt hai tay lên mép giường, dùng sức đạp đạp chân ngắn nhỏ.
Hự ——
Hạ Tiểu Hạc cắn răng, bằng ý chí siêu mạnh mẽ của bá tổng, đạp không khí trong chốc lát, thuận lợi bò đến trên giường.
Hạ Tiểu Hạc nằm ngay ngắn bên cạnh Dư Niên, sờ sờ góc áo của ba ba, len lén dán lên người ba ba rồi cầu nguyện trong lòng ——
Ba ba đừng đuổi bé, đừng đuổi bé.
Bỗng nhiên, Dư Niên trở mình.
Hạ Tiểu Hạc ngừng thở, mở to hai mắt.
Dư Niên trở mình đối mặt với bé, một bàn tay lướt qua không khí, "bộp" một tiếng, vừa lúc đáp ở trên người bé.
Hạ Tiểu Hạc cứng đờ toàn thân.
Xong đời, bé vừa mới bò lên tới là ba ba đã phát hiện! Bé sẽ bị đuổi đi mất!
Từ đầu đến cuối, Dư Niên chưa hề thức dậy, thuần thục mà nắm cổ áo của Hạ Tiểu Hạc, làm bé cũng trở mình, nắm bé ôm vào trong lòng ngực, thuận tay xoa bóp mông bé.
Một ít ký ức của cơ thể.
Tiểu bá tổng:???
Tuy rằng ký ức của ba ba đã chết nhưng tay ba ba còn sống, còn biết bóp mông của bé nữa chứ, đáng sợ thật sự!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Các tiểu khả ái dưỡng mèo nuôi chó có thể đem chó mèo ra bóp mông, mập mạp sinh thân trắc, cảm giác giống y như mông tiểu bá tổng (giơ ngón tay cái)