Sau Khi Xuyên Vào Sách, Tôi Và Vai Ác Có Bé Cưng

Chương 7

*

Dư Niên vẫn cầm bút ngồi đó cho đến khi mặt trời lặn.

Thế nhưng một chữ cũng chưa nghẹn ra được!

Cậu không muốn nói cho người khác biết chuyện cậu đã xuyên sách - đây là bàn tay vàng, bởi vì có thâm niên đọc tiểu thuyết trên mạng nên Dư Niên biết chuyện này không thể nói ra.

Nhưng cậu không muốn giả làm bia đỡ đạn để rồi phải đối mặt với chồng con của người ta.

Khó quá!

Dư Niên buông bút xuống, chống cằm, hô một tiếng: “Chú ơi?”

Lão quản gia lại vội vàng bước vào: "Thưa ngài?"

"Sếp Hạ đâu rồi ạ?"

Dư Niên nghĩ, thôi vậy, cậu cứ tìm thẳng Hạ Hành Khuyết là được.

"Tổng giám đốc Hạ đang có một cuộc họp trực tuyến ở phòng bên cạnh. Thưa ngài, ngài có muốn gặp ngài ấy không?"

"Vâng, tôi muốn gặp anh ấy."

"Vậy tôi đi..."

"Cứ chờ anh ấy họp xong đã."

*

Trên sân thượng của tòa nhà, Dư Niên mặc áo bệnh viện, ôm đầu nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ với mình.

Mặt trời sắp lặn, gió nhẹ thổi qua tóc Dư Niên, làm tung bay hai ba lọn tóc, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt cậu, phủ một màu hạt dẻ nhợt nhạt.

Hạ Hành Khuyết nhanh chóng kết thúc cuộc họp trực tuyến, rồi anh bước lên sân thượng: "Niên Niên?"

Dư Niên quay đầu lại: "Sếp Hạ."

Hạ Hành Khuyết sải bước đi về phía trước: "Quản gia nói em tìm tôi, có chuyện gì sao?"

"Sếp Hạ…" Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, vô cớ mà cảm thấy áy náy: "Anh có cảm thấy tôi đã khác trước sau khi xảy ra tai nạn xe không?"

Hạ Hành Khuyết dứt khoát nói: "Không có.”

"A…” Quả quyết như vậy sao?

Dư Niên điên cuồng ám chỉ: "Thật là không có sao? Có lẽ…”

Hạ Hành Khuyết vẫn không chút do dự nói: "Không có gì khác biệt."

Dư Niên hận sắt không thành thép, ước gì có thể túm lấy cổ áo rồi hét to vào tai anh: Tôi nói có là có! Có lẽ tôi vốn không phải là Niên Niên của anh đâu biết chưa?

Ánh mắt Hạ Hành Khuyết trầm xuống rơi vào người Dư Niên, như đã hiểu ra gì đó: "Niên Niên, em nghĩ rằng em không phải là Niên Niên sao?"

Bỗng khí thế của Dư Niên sụt xuống: "Tôi đây cũng đâu có cố ý, tôi cũng bị tai nạn xe mà."

Hạ Hành khuyết mím môi nói: “Món tráng miệng yêu thích nhất của em là bánh kem dâu.”

Dư Niên ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh: "Hở?”

Mặt Hạ Hành Khuyết nghiêm lại nói: “Trà sữa thích uống nhất là trân châu khoai môn, món ăn yêu thích thì có quá nhiều, bít tết, thịt nướng, tôm hùm đất, mì lạnh nướng ở quán ven đường, bữa sáng thích nhất là canh thịt nạc có thêm nhiều củ cải muối."

Dư Niên:(′⊙w⊙)

Sao anh lại biết được?

"Thi toán được 19 điểm, sau đó điên cuồng ăn trăm cái bánh quy, hy vọng lấy hình bổ hình, cuối cùng vậy mà lại thi được 100 điểm. Sau đó, mỗi lần thi toán đều phải ăn bánh quy theo số trước.”

Dư Niên:(′⊙w⊙) +1

Sao cái này mà anh cũng biết vậy?

"Em thức khuya đọc tiểu thuyết trên mạng, thể loại yêu thích là "hào môn thế gia", "vườn trường" và "trả thù vả mặt cặn bã". Em thích nhất là "Người vợ bỏ trốn của tổng tài bá đạo", đây cũng là cuốn tiểu thuyết vỡ lòng của em, em đã đọc nó tám lần…”

Dư Niên: (′⊙w⊙) + 2

Còn cái gì mà anh không biết không hả?!

Dư Niên kiễng chân lao về phía trước, muốn bịt miệng anh lại: "Đừng nói nữa!"

Hạ Hành Khuyết vòng tay qua eo cậu, nghiêng nghiêng đầu, né tay Dư Niên, rồi đưa ra kết luận cuối cùng: “Niên Niên, anh có thể khẳng định em chính là Niên Niên. Nếu em còn lo lắng về chuyện này thì đừng lo lắng, hãy tin anh."

Nói xong câu đó, Hạ Hành Khuyết tự động xoay người, ngoan ngoãn đưa miệng vào tay Dư Niên, để cho cậu che miệng mình lại.