Law cuối cùng cũng không nói ra chuyện này.
Bởi vì cậu nhớ rõ ngày cậu đâm Corazon một nhát, Anne đã nhìn thấy toàn bộ.
Nhưng cuối cùng cả Corazon và Anne đều không nói ra chuyện đó.
Đương nhiên với Anne mà nói, cô chỉ là cảm thấy giữa mình và chuyện đó hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau. Nhưng mà…
Đối với Law, cậu vẫn đang suy nghĩ xem nên trả cái ân tình này thế nào.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, không nhanh cũng không chậm.
Mấy đứa nhóc bọn họ vừa học tập, vừa cùng gia tộc đi làm mấy cái nhiệm vụ để gia tăng kinh nghiệm thực chiến.
Về sau này còn có thêm một đứa nhóc nữa, là một máu lai giữa người cá và con người, tên là Dellinger.
Trước đó Baby5 vẫn luôn chiếu cố Anne, nhưng về sau thì bắt đầu chiếu cố Dellinger. Bởi vậy nên Anne càng trở nên mờ nhạt hơn.
Cho đến một ngày kia, do không có nhiệm vụ nên Anne đã định bí mật đi tập luyện tập một mình. Đúng lúc nhìn thấy Corazon xách Law vào một con hẻm nhỏ.
Cô không hiểu gì nhưng vẫn theo bản năng trốn sau cái rương.
“Nhóc vừa nói có thật không? Tên nhóc có chữ ‘D’.”
“!!!”
Nghe thấy được Corazon nói chuyện, không chỉ có Law mà cả Anne đang trốn sau rương đều vô cùng kinh ngạc. Không nghĩ tới việc Corazon trước nay bị câm lại có thể mở miệng nói chuyện.
“Ngươi thật sự có thể nói chuyện!”
“Ta vẫn luôn có thể nói chuyện, ta lại không hề giấu giếm, chỉ có bọn họ nghĩ ta bị câm mà thôi.”
“Nhưng ngươi làm vậy không phải vẫn là nói dối hay sao?!”
Corazon hiển nhiên cũng biết là hắn nói dối, liền nhanh chóng tạo một bức tường cách âm, may mắn thay bức tường này còn hoàn hảo đem Anne bao bọc bên trong.
Cô đem hô hấp chính mình giảm xuống mức thấp nhất để không bị phát hiện.
Corazon nói rất nhiều chuyện, thậm chí còn kể một chút quá khứ của Doflamingo khi còn nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là muốn cậu rời đi.
“Ngươi đừng có giỡn mặt! Chính ta lựa chọn muốn trở thành người giống hắn!”
“Nhưng ngươi là D! Tuyệt đối không được ở cạnh Doffy!”
Biểu tình của Corazon có chút nghiêm túc nói: “Ở quê hương của ta, mỗi khi có một đứa trẻ không nghe lời, chúng sẽ bị người lớn dọa rằng… nếu không nghe lời thì sẽ bị D ăn thịt.”
“Nhiều nhân vật có chữ D trong tên đã gây dựng được tiếng tăm lớn trên thế giới, mỗi lần nghe thấy tên họ thì người già sẽ lẩm bẩm rằng… D đã tái sinhtrở lại.”
Law nghe được thì rất khó chịu mà quát: “Ngươi nói như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là một con quái vật sao?!”
“Có lẽ đi.” Corazon thở dài một hơi nói: “Dù sao đi nữa thì ở thánh địa Mariejois, người ta vẫn thường hay gọi những kẻ có chữ D trong tên là kẻ thù tự nhiên của Chúa.”
“Giả sử từ Chúa này là để ám chỉ Thiên Long Nhân thì các ngươi không chừng sẽ thực sự mang đến sự hủy diệt cho thế giới này.”
“Nhưng về ý nghĩa thì khác hẳn với những gì mà Doffy hướng đến, các ngươi có ý chí đối ngược nhau.”
Anne ngồi dưới đất rơi vào trầm tư, hiển nhiên những lời nói này đối với nàng có chút khó tiêu hóa, nhưng đại ý trong đó vẫn có thể hiểu được.
Chẳng qua là, cô cũng là… D
“Ta hoàn toàn không hiểu ngươi nói gì hết!” Law hét lớn: “Ta chỉ còn có một năm để sống, ta gia nhập vào băng của Doflamingo là bởi vì ta muốn hủy diệt tất cả! Ngươi không phải thuyền trưởng thì vì cái gì ta phải nghe lời ngươi a!”
Nói xong cậu đắc ý chạy đi: “Ta sẽ đem chuyện này nói cho Doflamingo biết, như vậy ngươi sẽ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc! Hahaha.”
Anne nhìn Corazon vốn định đuổi theo Law kết quả lại té vào đống rác, cô che đầu đứng lên, kéo Corazon ra khỏi đống kia.
Nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của đối phương, Anne từ trong túi móc ra một cây kẹo que đã được xé sẵn nói: “Những lời mà chú nói khi nãy là sự thật sao?”
Đã biết được rằng vừa nãy mình bị nghe lén, nhưng là Anne tuy còn nhỏ nhưng hành động vẫn luôn rất cẩn thận.
Corazon nói: “Nhóc nói về chuyện gì?”
“Chuyện về D.” Anne đem que kẹo nhét vào trong miệng bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ai biết hết.”
“Đó là sự thật, nhóc muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn chú giúp một chuyện.”
Ba giờ sau, Law nhìn biển cả mênh mông hét lên: “Đáng lẽ ta không nên giúp ngươi giấu diếm!! Mau thả ta ra! Đưa ta trở về! Doflamingo! Ta bị bắt cóc!”
“Đủ rồi.” Anne ngồi đối diện cậu, trên tay cầm thư. So với cậu thì không hề giống như bị bắt cóc.
“Ngươi tại sao cũng ở đây?!”
“Bởi vì tôi vốn dĩ vẫn luôn muốn rời khỏi gia tộc Donquixote, vừa lúc Corazon muốn mang cậu đi, tôi tiện đường đi theo.”
Anne dùng ngữ khí đều đều không chút gợn sóng nói với cậu, đem tờ giấy mà Corazon đang tìm cho hắn. Sau đó, từ trong balo lấy ra một ổ bánh mì đưa cho cậu nói: “Muốn ăn không?”
“Không!”
“Ừ.”
Law nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gặm bánh mì đọc sách mà hoàn toàn không thèm để ý đến mình.
Mỗi lần cậu nhìn đến Anne đều cảm thấy tính tình của cô quả thật rất khó làm mọi người thích.
Cả gia tộc chỉ có hai đứa con gái, Baby5 là đứa nhỏ mà mọi người đều thích, còn Anne…
Dù sao chỉ là cái phông nền.
“Ngươi vì cái gì lại muốn chạy trốn?” Law nhìn cô nói: “Những lời ngươi nói hai năm trước, ta còn tưởng rằng chỉ là nói đùa.”
Anne ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đem cái bánh mì ăn chưa xong trên tay mình đưa cho cậu “Bởi vì bọn họ đã không có giá trị lợi dụng, bất luận là Diamante hay Giolla, hiện tại bọn họ đều chỉ giáo dục những tư tưởng vặn vẹo.”
“Chỉ có thể vì Doflamingo mà sống? Xin lỗi, chuyện ngu xuẩn như vậy tôi không làm được.”
Anne cười lạnh một chút, cô từ nhỏ đã có thể hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Bên trong gia tộc Donquixote là cái gì cô đều rõ.
Gió biển làm buồm bay phất phới, ngay cả Corazon cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ 9 tuổi này cư nhiên có thể nhận thức được những chuyện trong gia tộc.
Corazon ngậm thuốc lá ngồi dựa vào mạn thuyền nói: “Nhóc nói muốn rời khỏi gia tộc, sau đó đi đâu? Định làm cái gì?”
“Trước tiên chạy trốn trước đã, thế giới rộng lớn như vậy, đi đâu cũng được.” Anne nhìn Law bên kia đã bị trói thành sâu lông nói: “Chẳng qua tôi đối với bệnh tình của cậu ta có chút hứng thú, có thể đi cùng nhau không?”
“Có thể.”
Anne ngồi xổm xuống nhìn cậu, có thể là do vừa mới thoát khỏi gia tộc Donquixote nên tâm tình cô cũng không tồi.
“Nè, còn muốn đánh cược 1 ván nữa không?”
Law giãy giụa thân thể hô lớn: “Đánh cược cái gì mà đánh cược, ngươi thích cờ bạc lắm sao! Ngươi là dân cờ bạc à?! Lần nào cũng muốn đánh cược!”
“Đánh cược xem cậu có thể sống sót hay không?”
Anne chống cằm nói: “Tôi chỉ đơn giản là muốn xem thử xem cái vận mệnh đó rốt cuộc là như thế nào?”
“Vận mệnh?”
“Ừ.”
Anne khoanh tay đứng dậy, lúc cô 3 tuổi là bởi vì ham chơi nên mới bị lừa đem bán, nhưng từ nhỏ cô đã được ông nội dặn dò không thể tùy tiện nói cho người khác biết trong tên mình có một chữ D.
Vốn dĩ cô còn định tính toán tìm cách để trở về biển Đông, nhưng tình hình hiện tại xem ra cũng không cần vội.
Corazon cảm thấy có thật nhiều bí ẩn về cô nhóc này, nhưng nói với hắn cứ khoanh tay đứng nhìn cô nhóc 10 tuổi này tự sinh tự diệt, hắn thật sự không làm được.
“Nè nhóc, ta nhớ rõ ngày trước lúc Doffy mang nhóc về.” Corazon nghĩ nghĩ rồi nhíu mày nói: “Nghe nói là tìm thấy ở đống rác…”
“Phải, lúc tôi 3 tuổi do ham chơi nên đã để lạc người nhà, sau đó không biết bằng cách nào lại lưu lạc sang biển Bắc, lúc đang chạy trốn thì gặp được Doflamingo.”
Anne bình tĩnh kể lại chuyện của chính mình, cô cắn thêm một miếng bánh mì nữa rồi nói tiếp: “Tuy rằng tôi không ưa đám người đó lắm, nhưng dù sao đi nữa bản thân tôi sống được cũng là nhờ họ nuôi dưỡng, không chỉ vậy mà họ còn khiến tôi mạnh lên.”
Cho nên cô liền an phận mà sống qua ngày.
Corazon cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể xoa xoa đầu cô. Đi đến một bên bắt đầu gọi điện thoại.
Law nhìn cô ngồi đọc sách bên cạnh mình, mở miệng nói: “Mau giúp ta cởi trói!”
“Không, nhìn bộ dáng của cậu liền biết cậu không muốn đi chữa bệnh.”
“Bệnh này còn có thể chữa trị sao!”
“Ừ.”
“Ngươi ừ cái gì mà ừ! Cởi trói cho ta nhanh lên!”
“Câm miệng, Corazon đang gọi Den Den Mushi.”
Law trực tiếp bị người ngồi cạnh nhét khăn vải vào miệng, cậu thiếu chút nữa đã ngất xỉu vì thiếu dưỡng khí.
Cậu ghét người này nhất trần đời!!!
Ngày hôm sau, bọn họ đã tới được hòn đảo gần nhất. Corazon nhìn hai đứa nhỏ một hồi, một tay nắm lấy tay Law, một tay còn lại đem Anne cõng lên.
“!!!”
Anne vốn dĩ chỉ định đi theo nên hoàn toàn không có nghĩ đến việc Corazon sẽ đem cô cõng trên lưng. Cô luống cuống dùng tay ôm lấy đầu hắn, biểu cảm trên mặt có chút ngốc.
Từ cửa sổ của cửa hàng Corazon có thể nhìn thấy biểu cảm có chút ngượng ngùng của cô. Corazon nhe răng cười nói: “Cảm tạ trời đất nhóc không có chê vai của ta nha, thế nào? Cao không? Vui không?”
“Bỏ tôi xuống!” Anne nén cảm giác hưng phấn xuống nói: “Thật xấu hổ.”
“Có sao đâu, đã là trẻ con thì phải vui vẻ mới tốt, cả ngày mặt mày ủ ê làm gì.” Corazon cầm trên tay một tấm bản đồ nói với Law: “Tốt rồi, phía trước chính là bệnh viện.”
Chỉ là Corazon cùng Anne không nghĩ đến, bệnh viện không những không thể chữa khỏi bệnh, mà còn trực tiếp coi Law như một nguồn bệnh truyền nhiễm. Bọn họ còn tính kêu cả quân đội đến bắn chết cậu.
“Ta đã nói là không cần!” Law đối với sự kì thị của những người này một chút đều kinh ngạc, cậu nhanh chóng cất bước bỏ chạy.
Anne khoanh tay liếc mắt nhìn đám người này, sau đó lại nhìn ra cảnh trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, cảm thấy mùi nước sát trùng ở cái bệnh viện này thật khiến người ta kinh tởm đến phát ói.
Cô xoay người điềm đạm nói với Corazon: “Đám bác sĩ này ngay cả bệnh truyền nhiễm và bệnh do nhiễm độc còn không phân biệt nổi. Nếu bọn họ dám chữa, chú chắc cũng sẽ không dám cho bọn họ chữa.”
“Đúng vậy, nói rất đúng!” Corazon lấy lại tinh thần liền đuổi theo Law, hắn tay dài chân dài, chỉ cần không té ngã thì việc đuổi theo một thằng nhóc là điều không thành vấn đề.
Anne nhìn hắn chạy đi, quay người nhìn sang lũ bác sĩ còn ở đó rống lên, nhàn nhạt nói: “Quả là trò hề.”
Cô lấy que kẹo ngậm ra, bỏ tay vào túi quần rồi xoay người đi ra ngoài.
Cô mơ hồ nhớ đến ai đó đã từng nói một câu.
“Nhân cách ác độc dẫn đến tai nạn, chứ không phải thiên tai.”